Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Người không mang họ: anhquan1963


Ngẫm nghĩ lại thân ta
Như cây khô trần trụi
Trên bước đường gió bụi
Tìm lại dấu cội nguồn.

Quê hắn ở Hải Phòng, một thành phố vẫn thường được mệnh danh là đầy thơ mộng với những hàng phượng vĩ cùng với tiếng ve rỉ rả báo hiệu hè về. Hải Phòng là địa danh đã sản sinh ra nhiều tấm gương anh dũng trong các thời kỳ đấu tranh chống quân xâm lược nhưng cũng chính là nơi mà mọi người đều biết đến với một vài cá nhân có thành tích ngang bướng cũng từ mảnh đất ấy sinh ra.

Hắn tên là: Vũ Quân Ngọc Tuấn? Không biết ai đã đặt cho hắn cái tên này? Hắn chỉ nhớ mang máng lúc còn nhỏ người ta bảo là ông bố nuôi đặt tên cho hắn chỉ có hai chữ Vũ Quân? bà mẹ nuôi nghe có vẻ khô khan nên đã thêm vào đằng sau đuôi hai chữ Ngọc Tuấn? Chính vì vậy mà tên của hắn mới trở nên dài ngoằng ngoẵng cũng như đã gây biết bao trở ngại cho hắn trên bước đường lắm thăng trầm và đầy chông gai thử thách.

Ngay từ lúc còn nhỏ, hắn đã không được ở với bố mẹ. Ông bà là người đã cưu mang cho hắn khôn lớn nên người. Hắn chỉ thật sự nhớ lại vào một đêm tối trời khi mới lên ba tuổi, hắn đang dò dẫm tìm đường để bò lên giường ngủ với bà thì bị mẹ nuôi phát hiện, liền tặng ngay cho hắn một trận đòn nhừ tử để rồi kể từ ngày hôm đó hắn đã không còn gặp lại bà ta cho đến khi hắn lên bảy tuổi mới chính thức về ở chung nhà và gọi bà ta là mẹ.

Hắn vẫn đi vừa đi vừa suy nghĩ. Bước chân âm thầm đơn độc hình như đã quá quen thuộc với con đường này trong sương khuya. Bao nhiêu ký ức tuổi thơ lần lượt quay trở lại trong đầu không mấy gì sáng sủa. Ở vào độ tuổi mười tám, trong đám bạn bè của hắn có đứa thì đang nao nức chọn cho mình một nghề yêu thích, đứa thì mơ ước sẽ được bước chân vào giảng đường đại học, được sự quan tâm giúp đỡ của gia đình, người thân. Còn riêng hắn thì phải tự tìm cho mình một hướng đi, trong cái cuộc sống muôn hình muôn vẻ vốn không kém phần phức tạp và hắn đã thật sự ngơ ngác như cánh chim lạc bầy.

Chuyến đi Hải Phòng lần này đối với hắn mang một ý nghĩa rất quan trọng. Thứ nhất là để thăm lại người yêu sau khoảng gần một năm xa cách. Thứ hai là hắn muốn thoát ly ra khỏi cái gia đình không mấy hạnh phúc mà lúc nào người ta cũng xem hắn như một cục nợ đời cũng như hắn chưa bao giờ nhìn nhận nó như một nền tảng của sự giáo dục. Còn một việc nữa cũng không kém phần quan trọng là hắn muốn tham khảo xem đằng sau cái cuộc sống tự do kia liệu hắn có đủ sức để cạnh tranh trước khi quyết định cho mình một việc làm trong tương lai.

Hắn nhớ lại vào buổi trưa hôm ấy, khó khăn lắm hắn mới trốn được lên con tàu biển Thống Nhất chạy lộ trình Sài Gòn, Hải phòng. Để thực hiện được việc này, hắn đã phải đánh lừa hai gã nhân viên soát vé để bước lên tàu một cách ngoạn mục. Lúc đầu hắn giả vờ xin lên tàu để đưa một túi xách nhỏ của người bác bỏ quên, hai gã nhân viên nhìn hắn ngờ vực. Hắn liền đưa tay chỉ ngay vào hai người đàn ông lạ hoắc đứng ở trên boong tàu cũng đang đưa tay chỉ trỏ về phía hắn, và ... một cái gật đầu hết sức vô tư đã giúp cho hắn lên tàu hợp pháp.

Khi đã lên tàu, hắn bắt đầu hoang mang lo lắng bởi vì hắn vẫn thừa hiểu rằng sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước những việc mình đã làm. Thế rồi việc gì đến cũng sẽ phải đến, hai gã nhân viên đằng đằng sát khí bước lên tàu tìm hắn. Hắn đã phải xử dụng chiêu thức quan sát, né tránh và cuối cùng thượng sách nhất vẫn là " trốn " cho đến khi hắn nhìn thấy hai gã nhân viên lặng lẽ bước xuống tàu cũng như hắn phải chờ cho đến khi nào tàu hoa tiêu dẫn đường quay trở lại Sài Gòn hắn mới thật sự yên tâm và con tàu Thống Nhất đã từ từ rẽ sóng đưa hắn vào biển đông.

Biển thật đẹp, hiền hòa và phẳng lặng không như những gì mà người ta phác họa một cách ghê gớm. Đứng trên boong tàu, hắn tranh thủ tận hưởng cái không gian mà giống như chưa bao giờ hắn được nhìn thấy dù đây là lần thứ ba hắn là hành khách trên con tàu này. Từ ngoài khơi, từng gợn sóng nhấp nhô lần lượt khẽ vỗ vào mạn tàu êm ả, xa xa là những đàn cá hồi nối đuôi nhau phóng lượn trên mặt nước, từng đàn hải âu chao liệng theo mạn tàu trong cái không gian của trời và biển đã phác họa nên một bức tranh kỳ vĩ.

Cứ như vậy hắn đã đứng lặng hàng giờ đồng hồ trước thiên cảnh mây nước hữu tình mà tạm thời quên đi những suy tư trăn trở, không hề màng đến những khó khăn trước mặt bởi vì đây là một chuyến đi hoàn toàn không định hướng.

Thế rồi một ngày cũng lặng lẽ trôi qua trên mặt đại dương bao la hiền hòa và phẳng lặng. Con tàu vẫn cứ trôi, trôi mãi mà không hề để ý đến những cảm xúc cũng như những diễn biến phức tạp đang hòa trộn sảy ra trong đầu hắn. Trời lúc này cũng đã trở về chiều, từ đằng xa bỗng nhiên xuất hiện những rặng núi mờ mờ ảo ảo mà phải nhìn thật kỹ mới có thể xác định được. Vậy là phải sau hơn một ngày một đêm, hôm nay hắn mới thật sự được nhìn thấy đất liền. Từng làn gió biển mang theo hơi lạnh đã thổi tạt vào hắn như muốn kiểm chứng sức chịu đựng, từng đàn hải âu vẫn cứ bay theo đuôi tàu mà chẳng thèm tìm về tổ trong khi trời và biển đang dần dần bị bao phủ bởi một bóng đen ...

Lại một đêm nữa dần trôi qua lặng lẽ. Hoàng hôn lại nối tiếp bình minh, từng đàn cá hồi vẫn cứ nối đuôi nhau uốn lượn, từng gợn sóng vẫn cứ vỗ vào mạn tàu như những điệp khúc kéo dài vô tận. Mặt biển lúc này cũng đã bắt đầu chuyển sang màu nhạt của phù sa, những tàu thuyền đánh cá xa bờ cũng từ từ nhích lại, cuộc sống nhộn nhịp cũng dần dần hiện ra trước mắt như muốn báo hiệu cho hắn biết tàu sắp vào đất liền. Như vậy là sau bốn mươi tám giờ đồng hồ, con tàu Thống Nhất cũng đã đưa hắn đến được nơi cần đến. Hắn lại phải chuẩn bị trở về với cuộc chơi, suy tư trăn trở, lại phải tìm cách đối phó với nhân viên soát vé nhưng lần này thì hắn tự tin hơn vì sẽ không ai có quyền bắt hắn phải bơi ngược trở lại để vào Sài Gòn ...

Thế rồi cũng vẫn trong vai một tên cửu vạn vác hàng thuê, hắn đã xuống tàu một cách bình thản để trở về nhà trong nỗi vui mừng hân hoan khôn tả nhưng cũng không kém phần lo lắng bởi hắn biết rằng: những ngày tháng khó khăn nhọc nhằn và cơ cực nhất cũng đang mở rộng vòng tay thân ái chờ đón hắn ở phía trước. (Hải Phòng mùa đông năm 1981).


Duy chỉ ở gia đình, người ta mới tìm được chốn nương thân và tránh được những tai ương số mệnh – Danh ngôn sưu tầm

16 nhận xét:

  1. Người không mang họ là một câu chuyện có thật sảy ra vào năm 1981 do chính tác giả thuật lại câu chuyện của chính mình tại một Thành phố được mệnh danh là TP Hoa phượng đỏ. Nhân chứng trong sự kiện này gồm các ông Nguyễn Đức Thịnh, Phạm Thanh Bình, bác sĩ Phạm Văn Hợp, ông Phạm Văn Thành, ông Nguyễn Văn Đa và bà Phạm Thị Tình.

    Trả lờiXóa
  2. Thành phố Hồ Chí Minh ngày 18/10/2008
    Dịu mến!
    Vậy là đã gần một tháng phải xa rời miền đất cảng, xa quê hương, xa những người thân yêu nhất. Hôm nay tranh thủ ghi lại vài lời hỏi thăm gia đình, xin chúc mọi người được dồi dào sức khỏe và thành đạt.
    Dịu…! Sau lần về thăm quê hương vừa rồi, tình cảm của những người trong gia đình có vẻ khác hơn so với những lần về thăm trước. Cậu Thịnh uống rượu nhiều hơn, có lẽ cậu bất đồng quan điểm với bên nhà vợ thì phải. Lúc trước cậu rất tốt, thường hay quan tâm dạy bảo các em nhưng có lẽ do cậu trực tính, nói thẳng nói thật nên ít nhiều gì cũng phải chịu thiệt thòi.
    Còn về mợ Hòa thì không thấy gì thay đổi nhiều. Vẫn năng động tháo vát, vô tư. Mợ thường hay giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn bằng chính cái Tâm và lòng nhiệt huyết, nhưng do tính vô tư đôi khi cũng gây nên sự nhầm lẫn ở nơi người khác.
    Tóm lại cậu mợ đều là những người tốt. Vậy Dịu tìm cách nào khuyên cậu bỏ bớt uống rượu, giữ gìn sức khỏe để sau này còn đi đây đi đó, giải trí lúc tuổi già. Đây là một việc làm khó nhưng nếu quyết tâm, cố gắng, ắt sẽ có ngày thực hiện được.
    Còn Dịu thì sao? Cũng cần phải quan tâm đến sức khỏe bản thân, đừng quá bận tâm về chuyện bất đồng của cậu mợ, nên quan tâm đến các bữa ăn hàng ngày nhất là các buổi sáng rất quan trọng. Phải giữ tinh thần ổn định, lâu lâu nhân dịp lễ tết nên về quê thăm ba mẹ, thăm anh chị bởi vì trong mỗi một con người không có gì hạnh phúc hơn là: Có một chút gì để nhớ để thương, có một chút gì để tỏ lòng kính trọng…!
    Thời gian rời xa quê hương tính đến nay cũng gần một tháng, ấy vậy mà cứ tưởng chừng như gần một thế kỷ. Không hiểu tại sao về lần này, tâm trạng cứ nao nao, một nỗi buồn khó tả cứ xen vào lòng. Không biết có phải là do suy nghĩ về chuyện tình cảm của anh chị, hay vì một lý do nào khác? rất khó có thể giải thích mà chỉ biết chờ đợi ở vấn đề thời gian.
    Thôi thư đến đây cũng đã dài, chúc Dịu một ngày nghỉ vui vẻ. Xin được gởi lời chúc sức khỏe đến mọi người trong gia đình.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn

    Trả lờiXóa
  3. Nhật ký ngày 31 tháng 10 năm 2008
    -
    Tôi cũng không hiểu nổi ở trên cõi đời này có tình yêu nào tương tự như tình yêu của tôi đã dành cho em hay chỉ xảy ra trong truyền thuyết. Từ trong sâu thẳm tận đáy lòng mình, ở trong tôi hình như có những đợt sóng ngầm, lúc thì phẳng lặng êm đềm nhưng có lúc trào dâng cuồn cuộn như muốn nhận chìm tất cả.
    Tôi nghèo em cũng chẳng hơn ai. Chỉ có một chút tình cảm để trao cho nhau mà hình như ở trong chính cái tâm thì phải. Người ta đã đạo diễn cho em làm một việc mà ngay chính bản thân em cũng không hiểu nổi ý nghĩa của nó nhưng cũng chính nhờ vậy mà trong đôi mắt em, tôi là một người hoàn toàn khác hẳn so với nhận định của em buổi ban đầu. Còn tôi ngay trong lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đã thật sự bị lôi cuốn bởi gương mặt, ánh mắt, nụ cười, tính cách hồn nhiên ở trong em và cũng chính vì vậy mà tôi đã kịp phát hiện ra nhất cử nhất động những việc em đã làm.
    Dịu đã chiếm trọn trái tim tôi nhưng liệu em có thể nào xoa dịu được nỗi đau âm ỉ trong tôi suốt hơn 30 năm dài đăng đẳng.? Thời gian gần gũi bên em quả là ngắn ngủi nhưng lại chứa chan biết bao nhiêu là kỷ niệm. Phải chăng tình yêu của tôi và em đã được bắt nguồn từ đấy? Ngày tôi sắp phải ra đi, em đã khóc, thật sự em đã khóc! Em khóc cho sự chia ly, khóc cho mối tình thầm kín ở trong em trước sự thờ ơ vô tình ở trong tôi và cuối cùng em đã khóc cho tôi bởi vì tôi sắp lên đường như một lữ khách đơn độc.
    Tôi sẽ phải bay ra Hải Phòng để thăm em, để được gặp em một lần trong những ngày sắp tới. Rất mong nhận được sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi.

    Trả lờiXóa
  4. Có những lúc tưởng chừng ta ngã gục
    Giữa cuộc đời đầy rẫy những chông gai
    Ôm đau thương qua những tháng năm dài
    Ngậm đắng cay trong nỗi sầu cô quạnh.
    -
    Nhật ký ngày 19 tháng 11 năm 2009
    Số phận quả là nghiệt ngã, nó đã đưa đẩy tôi gặp em nhưng cũng chính nó đã làm cho tôi và em phải chia tay nhau mỗi người đi mỗi ngả.
    Thật vậy! Cho đến ngày hôm nay tôi vẫn khẳng định rằng : Dịu là người mà tôi yêu thương nhiều nhất, lo lắng và khổ đau cũng nhiều nhất. Em đã vô tình trao cho tôi một chút tình cảm được xuất phát tự đáy lòng, còn tôi đã đón nhận nó như một báu vật thiêng liêng mà trong suốt cuộc đời tôi chưa bao giờ có được. Nhưng cũng chính em đã đòi lại chút tình cảm đó ngay trong thời gian khi mà tôi đã phải vượt đường xa ngàn dặm để thăm em khiến cho tôi thật sự ngã quỵ và hụt hẫng trước một con người hết sức kỳ lạ.
    Vào đúng ngày này cách đây 14 tháng, tôi đang thả hồn theo suốt chiều dài Đất Nước trên tuyến đường sắt Việt Nam, bỏ lại sau lưng một thiếu nữ trẻ mang tâm trạng buồn bã và có lẽ là khắc khoải đợi mong ngày tôi trở lại. Buổi sáng em đã khóc khi biết tôi sắp phải ra đi, em quay lại dặn dò tôi cố gắng thu xếp một năm sau trở về, và … Hai tháng sau tôi đã quay trở lại nhưng em lại đặt cho tôi một dấu chấm hết ngay trong lần quay về nghiệt ngã ấy. Như vậy xem như là đã hết … hết tất cả. Giờ đây chỉ còn lại trong tôi một nỗi xót xa, một vị đắng mà em bắt tôi phải ngậm … Thật tàn nhẫn! Tôi sẽ phải tự điều chỉnh lại chính mình để lấy lại thế cân bằng trong sinh hoạt, trong ý thức. Cầu chúc cho em được hạnh phúc trên con đường mà em đã chọn. Ôi buồn thật là buồn mà chẳng biết làm cách nào hơn!
    -
    Nếu lỡ mai này phải chia tay
    Xin em thấu hiểu nỗi đau này
    Một mình lê bước sao đơn độc
    Phố vắng đêm dài em có hay?
    Nếu lỡ sau này phải cách xa
    Chiều thu lá rụng trước sân nhà
    Gởi em cả một trời thương nhớ
    Một tấm chân tình cuối nẻo xa.

    Trả lờiXóa
  5. Phần nhận xét dành cho anh Nguyễn Đức Thịnh, chị Phạm Thị Hòa và cháu Đàm Thị Dịu. Địa chỉ: Số nhà 07 ngõ 46 phố chợ Đôn phường Nghĩa xá quận Lê Chân – Hải Phòng.
    -
    Để củng cố chứng cứ luận tội những kẻ chủ mưu đã chỉ đạo cho Dịu thực hiện kế mỹ nhân, tôi xin phép đưa các nhân chứng của từng vụ việc vào phần nhận xét này. Thành thật xin lỗi!
    -
    Dịu! Cậu Quân về Hải Phòng lần này có tá túc tại đây ít nhiều gì cũng làm xáo trộn giờ giấc sinh hoạt của cháu. Thôi ngày mai cậu cũng phải đi rồi, ở ngoài Hải Phòng khi nào có chồng cháu cứ điện thoại cho cậu biết cậu sẽ gửi quà bắt đền.
    Nguyên văn câu nói của tôi đã nói với Dịu trong buổi tối ngày 18/9/2008. Vậy mà sau khi vào Sài gòn tôi đã nhận được những thông tin vô cùng tai hại:
    -
    * Anh cũng nghe người ta nói chuyện của mày với cái Dịu. Chúng mày muốn làm gì thì làm (muốn yêu thì yêu) nhưng đừng để cho ông Thịnh và bà Hòa cãi nhau bọn anh ở ngoài Hải Phòng rất khó xử.
    Cái Dịu cháu anh Thịnh bán hàng ở cửa hàng điện tử gia dụng trên đường Tô Hiệu gần nhà anh. Thế mày có nói mày là con cháu lãnh tụ để ép nó yêu mày không? Thôi tháng 2 năm 2009 mày về đám giỗ cụ Hót bố mẹ nó sẽ gả nó cho mày!
    lời nói của ông bác sĩ Phạm Văn Hợp tại bãi sau TP Vũng Tàu trong đợt vào Sài Gòn tham dự hội thảo về y học tháng 12 năm 2008. Không hiểu ông bác sĩ thu thập thông tin này ở đâu? Nghe qua có vẻ như Dịu đã yêu tôi say đắm, yêu đến nỗi gia đình phải cãi nhau và buộc lòng cha mẹ phải gả Dịu cho tôi làm vợ.

    * Đến hẹn lại lên. Vào tháng 02 năm 2009 trong lần về Hải Phòng chơi cho khuây khỏa sau cái chết của anh Vũ Mạnh Tùng - con riêng của bà Nguyễn Thị Liên (mẹ nuôi tôi) do treo cổ tự tử, nhân tiện tham dự đám giỗ cụ Vũ Văn Hót. Sau khi anh em tọa đàm một số vấn đề liên quan đến gia đình trong miền nam và khi đã rơi vào tâm trạng "tửu nhập tâm như hổ nhập lâm", ông Nguyễn Đức Thịnh (cậu của Dịu) đã nói với tôi một câu nghe vô cùng cay nghiệt.
    - Quân à! Mày làm ơn xách hành lý lên nhà bà Tán ở giúp tao. Mày ở đây chỉ tổ mang tai mang tiếng hàng xóm?

    * Vào tháng 6 năm 2009, trong chuyến về thăm Hải Phòng tham dự đám giỗ bà Vũ Thị Được. Khi điện thoại báo cho ông Thịnh (cậu của Dịu) biết là đã ra tới Hải Phòng, tôi vẫn nhận được câu nói đầy vẻ trách móc nghe qua có vẻ như chính tôi là người đã làm khổ Dịu:
    - Từ nay trở đi, tao cấm chỉ tuyệt đối mày không được phép bước chân xuống nhà của tao. Nói vậy cho nhanh ... và cắt ngang cuộc gọi.
    Như vậy có thể khẳng định rằng Dịu đã thật sự yêu tôi trong lần về thăm Hải phòng để thăm dò nguồn gốc của ông bà ngoại vào tháng 09 năm 2008. Việc tôi cảm nhận được tình yêu của Dịu và thực hiện một chuyến bay khẩn cấp về thăm Dịu vào tháng 11 năm 2008 là lẽ thường tình và hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nó thể hiện tính văn hóa trong ứng xử, không thể xem là tranh giành tình cảm trai gái.
    Việc gia đình dòng họ Vũ cãi vã với gia đình ông Nguyễn Đức Thịnh (cậu của Dịu) sảy ra khoảng cuối tháng 10 năm 2008 mãi đến sau này tôi mới biết được (tháng 06 năm 2009).

    * Mày ra ngoài này quan hệ như thế nào mà để cho thằng Thịnh chửi dơ mặt cả dòng họ Vũ (lời nói của ông Nguyễn Văn Đa nói với tôi vào tháng 6 năm 2009).

    * Nếu thật sự cậu có thích thì cậu cứ việc quan hệ vô tư. Ở ngoài xã hội không thiếu những trường hợp tương tự như vậy. Cậu không phải lo lắng làm gì cho mệt đầu (lời của ông Biên, em rể bác sĩ Phạm Văn Hợp nói vào tháng 6 năm 2009)

    * Dòng máu nhà mày là dòng máu khốn nạn, dòng máu lừa đảo. Mày ra ngoài miền bắc quan hệ khốn nạn với cháu gái thằng Thịnh để nó điện thoại vào Sài gòn chửi vào mặt của mày, nó nói là tại sao thằng Quân là vai Cậu mà lại đi quan hệ với cháu tôi? Ngày 25 tết nguyên đán mày ra ngoài Hải Phòng người ta đã đuổi cổ mày vào Sài gòn mà không ai thèm chứa chấp mày (lời của ông Vũ Văn Khôi ở trong Sài gòn nói với tôi vào khoảng cuối năm 2009. Có lẽ ông Khôi muốn khẳng định dòng máu của cha tôi là dòng máu khốn nạn, còn dòng máu của ông là đứng đắn đàng hoàng.

    Trả lờiXóa
  6. Dịu à! Cậu Quân nghe nói mợ Hòa bị tai nạn giao thông như thế nào? Cậu muốn gửi ít tiền cho mợ bồi dưỡng nhưng chưa biết làm sao? Cháu có thể cho cậu biết địa chỉ của mợ Hòa để cậu gửi tiền.
    Câu nói của tôi đã nói với Dịu trên điện thoại vào cuối tháng 9/2008. Điều kỳ lạ ở đây là khoảng một tháng sau Dịu lại thừa nhận đã quan hệ tình cảm “vượt quá giới hạn cho phép” với tôi nên tôi đã bị mọi người trong gia đình nghi ngờ là thiếu nghiêm túc trong tình cảm:
    -
    * Cô có nghe nói chị Hòa giới thiệu cháu gái anh Thịnh cho cháu phải không? Không được làm như vậy nghe không! Mình phải đàng hoàng để cho các em còn noi gương theo.
    Câu nói của bà Vũ Thị Ngẫn nói với tôi ngay trong buổi tối khi tôi vừa đặt chân trên đất Hải Phòng trong lần về thăm Dịu (10/11/2008)

    * Mày điện thoại ra ngoài này đòi gặp cái Dịu, nó ôm chiếc điện thoại ra ngoài cửa nói chuyện với mày ai mà chẳng nhìn thấy (đừng có cãi)
    Câu nói hằn học của ông bác sĩ Phạm Văn Hợp nói với tôi trong lần về thăm Hải Phòng hồi tháng 6 năm 2009.

    * Mày về Hải Phòng người ta thấy mày đi ra cửa hàng tìm cái Dịu!
    Câu nói đầy sự trách móc của ông bác sĩ Phạm Văn Hợp nói với tôi trong lần về thăm Hải Phòng hồi tháng 6 năm 2009. Vậy xin được hỏi ông bác sĩ người ta là ai? Tại sao “người ta” biết tôi ra Hải Phòng để theo dõi, nhìn thấy ? Tôi về Hải Phòng tham dự đám giỗ, có đi trên con đường Tô Hiệu để xuống nhà ông Phạm Văn Hợp thì căn cứ vào đâu mà người ta khẳng định tôi đi tìm Dịu? Việc tôi nhìn vào cửa hàng máy móc điện tử nơi Dịu bán từ phía bên kia đường Tô Hiệu liệu có đủ yếu tố kết tội tôi đi tìm Dịu?
    Nếu đặt giả thuyết tôi ghé vào cửa hàng điện tử gặp Dịu để hỏi thăm chuyện gia đình anh Thịnh, chị Hòa thì cũng không đủ cơ sở để khẳng định tôi có hành vi tiêu cực.
    Câu trả lời chính xác sẽ dành cho ông bác sĩ Phạm Văn Hợp!

    Trả lờiXóa
  7. Cũng vào tháng 6 năm 2009 tôi ra ngoài Hải Phòng để tham dự đám giỗ bác cả (bà Vũ Thị Được), khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Cat Bi vào khoảng 19 giờ, tôi có điện thoại báo cho ông Nguyễn Đức Thịnh (cậu của Dịu) hỏi thăm sức khỏe thì nhận được câu trả lời rất kỳ lạ:
    * Tao lúc nào chẳng khỏe mà mày phải hỏi. Từ nay trở đi tao cấm chỉ tuyệt đối mày không được phép bước chân xuống nhà của tao! Nói vậy cho nhanh và … cắt ngang cuộc gọi.
    Cuộc nói chuyện này liệu Công an Việt Nam có nghe trộm trên tổng đài? Có chuẩn bị kế hoạch đối phó?
    Buổi sáng hôm sau, trên đường ra thăm phần mộ các cụ ở núi Kiến An. Trong lúc đứng trú mưa tôi nhìn thấy một cô thiếu nữ rất giống Dịu đạp xe ngang qua, tôi vội vàng lấy xe gắn máy đuổi theo xem người đó có phải là Dịu, nhân tiện hỏi thăm chuyện gia đình anh Thịnh có vấn đề gì không nhưng bị mất hút. Có lẽ người ta đã giấu cô thiếu nữ ấy vào một ngôi nhà ở ven đường.
    Vậy xin được hỏi hành động của tôi có phải là hành động tiêu cực? Có thật sự đúng với câu nói của ông bác sĩ Phạm Văn Hợp: Mày ra ngoài này Người ta nhìn thấy mày đi tìm cái Dịu!
    Như vậy có thể khẳng định rắng Công an Việt Nam đã nghe trộm cuộc điện thoại giữa tôi và ông Nguyễn Đức Thịnh, báo cáo cho Công an Hải Phòng chỉ đạo cho cô Đàm Thị Dịu đạp xe qua mặt tôi rồi xử dụng Camera quay lại cảnh tôi đuổi theo Dịu để hỏi thăm chuyện gia đình, đưa hình ảnh cho gia đình dòng họ Vũ biết để tạo sự hiểu lầm dẫn đến việc ngăn cấm tôi không cho về Hải Phòng thăm dò tin tức về nguồn cội.
    Vào đầu năm 2004 trong chuyến về thăm Hải Phòng, tại nhà ông Phạm Thanh Bình người ta đã xử dụng cô gái tên Giang (cháu vợ ông Bình) để gài bẫy mĩ nhân kế tôi nhưng không thành công nên cô phải lặng lẽ rút lui vào lúc 02 giờ sáng giữa đêm đông lạnh giá trong khi khoảng hai giờ trước đó, cô còn khẳng định với tôi là 07 giờ 30 phút sáng mới đi làm và còn nhã ý mời tôi ngồi lại tâm sự thêm chút nữa trên sân thượng vắng vẻ chỉ có 2 người.
    Như vậy việc Công an Việt Nam nghe trộm các cuộc điện thoại của tôi không chỉ để theo dõi các hoạt động mà còn thực hiện kế hoạch đối phó, ngăn cản, khủng bố, truy sát tôi nếu tôi biết quá nhiều những bí mật liên quan đến thân phận của mình, những mưu đồ đen tối cũng như những kế hoạch mờ ám của một số kẻ tiêu cực. Trong sự kiện này Dịu chính là nạn nhân mà người ta đã sắp đặt để tạo nghịch cảnh cho tôi. Yêu cầu Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Bộ Chính trị, Ban Bí thư phải chỉ đạo các cấp có thẩm quyền xác minh sự việc, nhanh chóng đưa ra mức bồi thường thỏa đáng cho cô Đàm Thị Dịu trong thời gian sớm nhất.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn - Cháu nội hợp pháp của Chủ tịch Hồ Chí Minh

    Trả lờiXóa
  8. Thành Phố Hồ Chí Minh ngày 27 tháng 03 năm 2015
    Kính gửi: Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam
    Để củng cố chứng cứ luận tội Công an Thành phố Hải Phòng đã xử dụng mỹ nhân kế đối với tôi từ tháng 09 năm 2008 đến tháng 06 năm 2009 là đúng sự thật (xem thêm nhận xét "câu chuyện cuối cùng" trong bài viết những câu nhận định).
    Để trả lại sự công bằng cũng như thể hiện tính nghiêm minh của pháp luật Việt Nam tôi có đưa ra một số nhân chứng và cũng chính là nạn nhân tại Thành phố Hải Phòng trong vụ việc nêu trên. Việc này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần và thể chất, ảnh hưởng đến uy tín cũng như cuộc sống vợ chồng của người trong cuộc.
    Vậy tôi yêu cầu Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam phải bồi thường thiệt hại cho nạn nhân:
    Họ và tên: Đàm Thị Dịu
    Năm sinh: 1985
    Nơi tạm trú (năm 2008): Số nhà 07 ngõ 46 phố chợ Đôn phường Nghĩa xá quận Lê Chân – Hải Phòng.
    Với số tiền là: 20000 USD (hai mươi ngìn đô la Mỹ).
    Số tiền bồi thường trên sẽ do cá nhân tôi và Chính phủ Việt Nam đồng chi trả (mỗi bên 1/2 số tiền). Số tiền của cá nhân tôi sẽ trích từ khoản tiền mà Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam phải bồi thường thiệt hại cho tôi. Trân trọng kính chào!
    (Nhận xét được đăng lại lần thứ 3)
    Vũ Quân Ngọc Tuấn

    Trả lờiXóa
  9. Thành Phố Hồ Chí Minh ngày 13 tháng 04 năm 2015
    Kính gửi:
    Chính phủ Việt Nam, Bộ Công an.
    Hôm nay tôi xin phép được thông báo đến quý vị một lần nữa là nếu các tổ chức điều tra trong nước, các cơ quan pháp luật của Nhà nước pháp quyền Việt Nam không thể truy tố tôi về các tội danh như:
    01 – Làm ra, phát tán các tài liệu có nội dung tuyên truyền, xuyên tạc lịch sử, xuyên tạc sự thật về đời tư của Chủ tịch Hồ Chí Minh nhằm tiếp tay cho các thế lực thù địch bôi nhọ lãnh tụ Cộng sản.
    02 – Làm ra, phát tán các tài liệu có nội dung xuyên tạc chống phá Đảng, chống phá Chính phủ Việt Nam nhằm chia rẽ đoàn kết nội bộ Đảng, bôi nhọ và xúc phạm nhân phẩm, xâm phạm lợi ích riêng tư của lãnh đạo cao cấp trong Đảng, tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt, gây hoang mang trong nhân dân.
    03 – Phát tán những tài liệu có nội dung xuyên tạc, vu khống mạng lưới An ninh Việt Nam thực hiện hành vi khủng bố, mưu sát cháu nội của Chủ tịch Hồ Chí Minh nhằm thủ tiêu nhân vật lịch sử. Vu khống gia đình dòng họ Vũ tại Hải Phòng tiếp tay cho việc che đậy, khủng bố. Xuyên tạc về những câu nói của ông Vũ Văn Thông – 82 tuổi tại TP Hải phòng khẳng định là người thân của Chủ tịch Hồ Chí Minh.
    04 – Vu khống cho mạng lưới An ninh Việt Nam đơn phương đột nhập vào nhà riêng, khám xét chỗ ở của công dân bất hợp pháp, phá hủy sổ sách và nội dung ghi chép trong sổ, ăn cắp tiền trong tủ cá nhân nhằm tạo mâu thuẫn nội bộ trong gia đình …
    Nếu pháp luật Việt Nam không truy tố tôi về các tội danh nêu trên thì xem như Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam sẽ phạm vào các tội danh sau:
    01 – Cố tình che đậy sự thật về đời tư của Chủ tịch Hồ Chí Minh, cố tình chỉ đạo cho mạng lưới An ninh Việt Nam tìm mọi cách khủng bố, truy sát hậu duệ đời thứ 3 của Hồ Chủ tịch.
    02 – Hăm dọa, nghiêm cấm gia đình dòng họ Vũ tại Hải Phòng tiết lộ sự thật. Nghe trộm điện thoại, đặt máy ghi âm tại gia đình, vi phạm quyền riêng tư của công dân, xâm phạm bất hợp pháp chỗ ở của công dân, gây hoảng sợ, hoang mang cho người bị hại.
    03 – Chỉ đạo cho các cơ quan, tổ chức, cá nhân tìm đủ mọi cách gây khó khăn cho cháu nội của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong việc tìm về nguồn cội của mình, gia tăng áp lực khủng bố khi sự thật đã hé lộ (năm 2007), cố tình truy sát khi biết đương sự chuẩn bị phát tán thông tin lên blog (khoảng cuối năm 2010).
    04 – Khi đương sự đã biết được thân phận của mình qua lời khẳng định của ông Vũ Văn Thông vào tháng 06 năm 2012, Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính Phủ Việt Nam không những không chịu sửa sai mà còn cố tình gây khó khăn về kinh tế cho đương sự, không sắp xếp việc làm mới khi đơn vị công tác bị giải thể, không có biện pháp nhắc nhở, ngăn chặn khi “cháu nội Bác Hồ” phải thực hiện việc đào đường cáp ngầm, một công việc không phù hợp với sức khỏe thực tại và điều nguy hiểm hơn nữa là phía trên đường cáp thu hồi vẫn còn một đường cáp ngầm cao thế khác đang truyền tải điện.
    Thiết nghĩ rằng Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính Phủ Việt Nam nếu không sớm giải quyết công khai việc này e rằng sẽ làm gia tăng sự nghi vấn của Cộng đồng Quốc tế về khả năng lãnh đạo Đất nước của Đảng, của Chính phủ, làm ảnh hưởng đến việc làm ăn lâu dài của các nước bạn đã và đang bỏ vốn đầu tư sản xuất kinh doanh tại Việt Nam, làm tăng thêm tính chất mờ ám của luật pháp Việt Nam cũng như làm tăng thêm ngờ vực là Đảng, Chính Phủ đang có kế hoạch giải tán bởi một đảng cầm quyền nếu để sảy ra sai phạm, việc đầu tiên là phải khắc phục mới mong nhận được sự ủng hộ của nhân dân, ủng hộ của Quốc tế nhằm duy trì vai trò lãnh đạo của mình.
    Nhận xét đăng lại lần thứ 5
    Vũ Quân Ngọc Tuấn – cháu nội hợp pháp của Chủ tịch Hồ Chí Minh

    Trả lờiXóa
  10. Điều 93 Bộ Luật Hình sự áp dụng cho hành vi cố ý giết người vì một động cơ nào đó trái luật và người bị giết hại không gây một bức xúc gì cho kẻ giết người.
    Xem lại vụ việc của tôi bắt đầu từ năm 2003 khi sự cố máy phát điện sảy ra tại đơn vị công tác. Do thiệt hại về tài sản lên đến hàng tỷ VND và máy không có khả năng phục hồi, sửa chữa sau sự cố nên tôi có gửi tờ trình về phòng kỹ thuật Công ty và đoàn điều tra sự cố, yêu cầu làm sáng tỏ diễn biến sự việc, nội dung công việc, cách thức vận hành trước và trong ngày sảy ra sự cố để tìm nguyên nhân kỹ thuật và người gây nên sự cố, nhằm nâng cao tinh thần trách nhiệm của công nhân, rút ra bài học kinh nghiệm để ngăn ngừa những vi phạm tái diễn.
    Việc làm của tôi liệu có phải là hành động gây bức xúc cho phòng kỹ thuật Công ty Điện lực Đồng Nai, cho đoàn điều tra sự cố?
    Việc người ta thuê mướn người ngoài Công ty theo tôi hành xử theo kiểu đâm thuê, giết thuê nhưng chưa thực hiện được công việc có thể xem là tội cố ý giết người?
    Việc làm của tôi liệu có liên quan đến việc: Ăn cơm cũng phải để cho người khác ăn cháo! Vào miền nam lần này cũng phải hiền hiền lại một chút. Không chấp nhất với thằng thần kinh ấy làm gì như những lời căn dặn của anh em dòng họ Vũ tại Hải Phòng?
    Việc Công ty Điện lực Đồng Nai điều động “thằng thần kinh”, kẻ làm sai lệch diễn biến sự việc trong biên bản điều tra sự cố máy phát điện trở về trực tiếp lãnh đạo tôi (năm 2007), nhiều lần sảy ra cãi vã tưởng chừng dẫn đến ẩu đả, cắt giảm lương thưởng tùy tiện khiến Công ty phải nhiều lần can thiệp sau khi thụ lý đơn khiếu nại của tôi có thể xem là hành động cố ý tái phạm hành vi giết người thông qua việc tạo ức chế về tâm lý?
    Việc tôi là hậu duệ đời thứ 3, là người thân của Chủ tịch Hồ Chí Minh như lời ông Vũ Văn Thông khẳng định có là nỗi bức xúc cho Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam hiện nay? Có phải là phần tử nguy hiểm cho Xã hội, cho dân tộc Việt Nam mà anh em dòng họ Vũ tại Hải Phòng phải lên tiếng cảnh báo: Vào miền Nam lần này cũng phải cẩn thận kẻo nhà mình người ta ở, con mình người ta sai, vợ mình người ta sài.
    Có muốn ở luôn ngoài Miền Bắc hay trở về miền Nam? Suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.
    Những lời cảnh báo của anh em dòng họ Vũ tại TP Hải Phòng vào đầu năm 2004 có phải là lời cảnh báo vô lý? có thật sự đúng với những diễn biến nguy hiểm mà tôi đã phải đối mặt hơn 11 năm qua?
    Việc một người bạn nữ công tác bên ngành An ninh "phòng lưu trữ hồ sơ tội phạm", có thân nhân công tác trong cơ quan ngoại giao Việt Nam đã từng ngồi tiếp chuyện với tôi khẳng định rằng vụ việc của tôi tất cả Công an khu vực phía Nam ai cũng biết, kể cả Cảnh sát giao thông liệu có đáng tin cậy?
    Việc Công ty dịch vụ công ích quận 8 TP Hồ Chí Minh đã thực hiện lệnh cưỡng chế, thu hồi căn nhà của ông Vũ Văn Khôi vào năm 2006, việc người ta đưa ra kết quả khám chữa bệnh sai sự thật, cấp phát thuốc uống quá liều lượng liệu có phải là hành động khủng bố, hủy diệt cháu nội của Hồ Chủ tịch?
    Hành động của mạng lưới An ninh Việt Nam khu vực phía nam trực tiếp hoặc gián tiếp gây ức chế tâm lý cho tôi, nhiều lần truy sát tôi dưới mọi hình thức kể cả trong lúc thực hiện công việc tại đơn vị công tác liệu có thể xem là tội cố ý giết người và cố tình tái phạm?
    Ngoài ra cũng cần phải xem xét đến các yếu tố thâm độc như việc người ta đã biết được vị thế của tôi, biết được khả năng luận tội của “cháu nội Bác Hồ” nên họ tăng cường khủng bố tinh thần, gây ức chế tâm lý, tạo sự kích thích để tôi luận tội Đảng Cộng sản yếu kém trong vai trò lãnh đạo trong khi tình trạng tham nhũng tiêu cực, nạn chạy chức chạy quyền chạy tội lợi ích nhóm, nạn đàn áp nhân dân lao động, nạn suy thoái đạo đức lối sống trong một bộ phận cán bộ Đảng viên, trong các bộ ngành do Chính phủ điều hành không hề thuyên giảm mà ngành Công an là một thí dụ điển hình.
    Một lần nữa tôi tha thiết kêu gọi các tổ chức nhân quyền trong nước và Quốc tế, Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam giúp tôi giải quyết dứt điểm vụ việc để bảo đảm cuộc sống bình yên cho cá nhân tôi trong khoảng thời gian còn lại – Chân thành cảm ơn!
    Nhận xét đăng lại lần 2

    Trả lờiXóa
  11. Kính gửi Quốc hội, Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam:
    Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia thì Chủ tịch Hồ Chí Minh được xem là một danh nhân không chỉ của dân tộc Việt Nam mà còn của thế giới. Trong khóa họp Đại hội đồng lần thứ 24 tại Paris (20/10 - 20/11/1987), UNESCO đã tôn vinh ông là Anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa (nguyên văn: Hero of national liberation and Great man of culture) và khuyến nghị các nước thành viên tổ chức kỷ niệm 100 năm ngày sinh của ông do các đóng góp quan trọng về nhiều mặt của Chủ tịch Hồ Chí Minh trong các lĩnh vực văn hóa, giáo dục, nghệ thuật và ông "đã dành cả cuộc đời mình cho sự giải phóng nhân dân Việt Nam, đóng góp cho cuộc đấu tranh chung vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội của các dân tộc trên thế giới". Tuy nhiên, trước sự phản đối của một số người Việt và người Pháp tại thủ đô Paris nước Pháp, UNESCO không đứng ra tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh Hồ Chí Minh mà để chính phủ Việt Nam tự tổ chức nhưng không được lấy danh nghĩa UNESCO. Dù vậy, nghị quyết gốc vẫn được UNESCO công nhận và bảo lưu giá trị. Phát biểu tại hội thảo quốc tế ở Hà Nội tháng 3/1990, Giám đốc UNESCO khu vực châu Á - Thái Bình Dương Modagat Ahmet khẳng định: "Hội nghị UNESCO phiên thứ 24 đã quyết định kỷ niệm 100 năm ngày sinh của ông vào năm 1990. Đây là một cử chỉ tôn kính đối với một nhân vật vĩ đại đã cống hiến trọn đời mình cho sứ mệnh tự do và độc lập. UNESCO rất vui sướng được tham gia vào sự kiện đáng ghi nhớ này. Điều đó biểu hiện sự cam kết sâu sắc của tổ chức này trong việc duy trì các giá trị và công lao của các nhân vật vĩ đại được nhân loại công nhận và kính trọng". * Năm 2010, văn bản gốc bằng tiếng Pháp của Nghị quyết đã được Tổng Giám đốc UNESCO trao tặng cho Bảo tàng Hồ Chí Minh để trưng bày.
    Tuần báo TIME của Hoa Kỳ bình chọn Hồ Chí Minh là một trong 100 nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất trong thế kỷ 20. Tờ Time 2000 đã nhận định ông là người đã góp phần "làm thay đổi diện mạo hành tinh chúng ta trong thế kỷ XX". * Ngày 15 tháng 10 năm 2010, báo Time cũng đã bầu chọn Hồ Chí Minh là một trong 10 tù nhân chính trị nổi bật chiến đấu cho tự do nổi tiếng nhất mọi thời đại cùng với Aung San Suu Kyi, Nelson Mandela, Martin Luther King Jr., Mohandas Gandhi …

    Xem nhận xét "những câu chuyện vui nhộn" trong bài viết Những câu nhận định, việc người ta phá hủy xe gắn máy của tôi tại quán ăn Gió mới nằm trên đường Đất mới quận Bình Tân TP Hồ Chí Minh có thể xem là nhằm tạo ra tai nạn giao thông? Việc kẻ trộm lấy cắp chiếc xe của tôi tại quán cơm Hồng Phúc xã Hóa An TP Biên Hòa tỉnh Đồng Nai là nhằm để phi tang chứng cứ? * Hai vụ việc nêu trên sảy ra vào tháng 11 năm 2010, trong thời điểm Tổng Giám đốc UNESCO trao tặng danh hiệu Anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa cho Chủ tịch Hồ Chí Minh để Bảo tàng Hồ Chí Minh trưng bày.
    Ở câu chuyện thứ năm sảy ra vào tháng 7 năm 2011 tại trạm Diesel Hóa An thuộc Công ty Điện lực Đồng Nai mang tính chất rất nguy hiểm. Nó có thể gây ức chế tâm lý dẫn đến tai nạn lao động trong công tác, tai nạn giao thông khi xử dụng phương tiện xe gắn máy để đi làm trên đoạn đường 100 Km (sáng đi chiều về).
    Như vậy có thể đưa ra kết luận rằng những người trong Đảng, trong Chính phủ Việt Nam đã thực hiện kế hoạch khủng bố tinh thần, truy sát tôi trong nhiều năm qua không những để che đậy đời tư của Hồ Chủ tịch mà còn muốn bảo vệ danh hiệu tôn vinh Chủ Tịch Hồ Chí Minh đã dành cả cuộc đời mình cho sự giải phóng nhân dân Việt Nam, đóng góp cho cuộc đấu tranh chung vì hòa bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội của các dân tộc trên thế giới?
    Vậy tôi yêu cầu Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam cần phải khẩn trương khắc phục hậu quả, tạo mọi điều kiện để tôi được khám chữa bệnh nhằm duy trì cuộc sống tinh thần và thể chất sau nhiều năm bị khủng bố, truy sát. Nhằm giữ đúng nguyên tắc chung cũng như tạo uy tín cho Đảng, cho Chính phủ Việt Nam trước ủy ban Nhân quyền Liên Hợp Quốc.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn – cháu nội hợp pháp của Chủ tịch Hồ Chí Minh

    Trả lờiXóa
  12. Thành Phố Hồ Chí Minh 10:45 Ngày 19 tháng 05 năm 2015

    Kính gửi anh chị em dòng họ Vũ tại Thành Phố Hải Phòng:
    Vào khoảng 15 giờ 40 phút ngày 16 tháng 05 năm 2015, bà Vũ Thị Minh Thu, con gái của ông Vũ Văn Khôi (cha nuôi tôi) có sang bên nhà của tôi tại quận Bình Tân TP Hồ Chí Minh báo cáo tình trạng sức khỏe của ông Khôi không ổn định. Chính vì vậy mà trong thời gian tới đây ông có ý định lập di chúc ủy quyền thừa kế căn nhà 11A chung cư Phạm Thế Hiển phường 4 quận 8 Thành Phố Hồ Chí Minh cho các con của ông.
    Trước tình hình này tôi đã trao đổi với bà Thu là cá nhân tôi không liên quan đến căn nhà trên, ông bà Khôi chỉ cần lập di chúc cho 3 người con gái của ông bà hưởng quyền thừa kế mà thôi.
    Bà Vũ Thị Minh Thu có trình bày với tôi là nếu tôi quyết định như vậy e rằng sau này sẽ gặp rắc rối về pháp lý trong quan hệ gia đình, sẽ khó khăn trong việc xác định lại con nuôi, con ruột và phải ra tới TP Hải phòng để xác minh, gây nhiều phiền toái, tốn công sức và kinh phí đi lại.
    Bà Vũ Thị Minh Thu trình bày nghe ra có vẻ hợp lý bởi họ là những người gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống hiện nay, thời gian làm việc đầu tắt mặt tối bươn chải để chạy ăn từng bữa, lại phải chăm lo sức khỏe cho ông Khôi kể từ khi tôi chấm dứt quan hệ gia đình vào năm 2010 theo như nguyện vọng, yêu cầu, hăm dọa từ phía ông bà Khôi nên tôi chấp nhận giải pháp của bà Thu, sẽ ký nhận vào giấy ủy quyền thừa kế căn nhà trên lấy danh nghĩa là con ruột để tránh gây khó khăn phiền toái cho gia đình ông bà Khôi và các con của ông bà.
    Trên đây là thông báo của tôi đến anh chị em gia đình dòng họ Vũ tại Hải Phòng được biết. Yêu cầu Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam không được phép lợi dụng việc này để đối phó, đánh lừa dân tộc và cộng đồng Quốc tế. Cần phải nhanh chóng giải quyết vụ việc của tôi theo đúng hiến pháp và pháp luật. Bất cứ một kẻ nào đứng ra ngăn cản, che đậy, đối phó nhằm kéo dài thời gian để bệnh tình của tôi tái phát (bệnh phổi do hút thuốc lá) cũng như phát triển thêm bệnh mới đều bị xem là tội cố ý truy cùng diệt tận cháu nội hợp pháp của Chủ tịch Hồ Chí Minh và phải chịu mức án cao nhất mà không xét đến yếu tố tình tiết giảm nhẹ.

    Thân gửi các bạn đọc giả trong và ngoài nước.
    Hơn 11 năm qua kể từ ngày thân phận của AnhQuan bị gia đình dòng họ Vũ tại TP Hải Phòng tiết lộ vào khoảng cuối năm 2003. Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính Phủ Việt Nam đã quyết định ếm nhẹm việc này, nghiêm cấm gia đình dòng họ nói ra sự thật, chỉ đạo mạng lưới An ninh Việt Nam giám sát chặt chẽ mọi lúc mọi nơi, nghe lén và ghi âm các cuộc điện thoại trên tổng đài, đặt thiết bị nghe trộm để đề phòng AnhQuan thăm dò cũng như ngăn chặn gia đình tiết lộ sự thật, khủng bố tinh thần dưới mọi hình thức và có dấu hiệu tạo ra các vụ tai nạn giao thông, tai nạn nghề nghiệp cho AnhQuan thông qua kẻ khác trong nhiều năm nhằm che đậy sự thật.
    Nhằm bảo vệ tính mạng, sức khỏe cũng như quyền được sống của bản thân, AnhQuan có tạo ra các blog trên mạng ảo để viết bài chia sẻ, tham gia các diễn đàn nhằm phát tán tin tức mong nhận được sự giúp đỡ, tư vấn của bạn đọc và Cộng đồng Quốc tế.
    Tuy nhiên về nghệ thuật sáng tác văn chương của AnhQuan còn nhiều mặt bị hạn chế, không đủ sức thuyết phục, lôi cuốn bạn đọc. Bởi cũng chính vì vậy mà AnhQuan phải Downloads một số hình ảnh trên mạng, ghép ảnh nghệ thuật, tạo ra những tấm ảnh hấp dẫn, nhạy cảm để phục vụ cho việc phát tán thông tin.
    Vậy hôm nay AnhQuan xin thông báo đến các bạn được biết (trừ bạn blog), nếu bạn nào không đồng ý AnhQuan xử dụng hình ảnh của các bạn để minh họa cho bài viết thì liên hệ với AnhQuan tại nhà để gỡ bỏ (các bạn phải có cơ sở để chứng minh). Còn nếu như mạng lưới An ninh Việt Nam ngăn cản các bạn thì các bạn liên hệ với các tổ chức nhân quyền tại Việt Nam, AnhQuan chấp nhận bồi thường cho mỗi một trường hợp là 20000 USD (hai mươi ngìn đô la Mỹ). Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính Phủ Việt Nam phải đơn phương chịu trách nhiệm và căn cứ vào thông báo này để thi hành.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn – cháu nội hợp pháp của Chủ tịch Hồ Chí Minh

    Trả lờiXóa
  13. PHÂN TÍCH VỀ THẤT BẠI CỦA CHÍNH QUYỀN VIỆT NAM:

    Ỷ đông hiếp cô, cá mè một lứa, chó hùa một lũ … là những câu nói dân gian để ám chỉ những kẻ toa rập cùng thực hiện một hành vi tiêu cực có tổ chức, có hệ thống, có bài bản, lớp lang.
    Kể từ năm 2004, sau khi nhà cầm quyền Việt Nam phát hiện ra nguồn gốc của AnhQuan là người thân của Chủ tịch Hồ Chí Minh do gia đình dòng họ Vũ tại Thành phố Hải Phòng tiết lộ. Người ta đã áp dụng các chiêu thức trên nhằm mục đích che đậy, khủng bố tinh thần cũng như truy sát nhằm thủ tiêu nhân chứng lịch sử, bảo lưu quan điểm “Bác Hồ không có vợ” trong khi dư luận trong và ngoài nước đang phát tán những thông tin cho rằng: Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh là con trai của Hồ Chủ tịch mà thông tin này lại do chính quan chức tại Hà Nội đưa ra đã cho thấy mức độ tin cậy trong dư luận lên đến mức nào?
    Thay vì Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam ngày ấy phải công bố công khai trên các phương tiện thông tin đại chúng về sự hiện diện của AnhQuan, tiến hành kiểm tra ADN để khẳng định cháu nội hợp pháp của Chủ tịch Hồ Chí Minh và bà Tăng Tuyết Minh như các nhà sử học Quốc tế đã nghiên cứu, có biện pháp giúp đỡ nhằm xoa dịu tinh thần sau sự cố hư hỏng máy phát điện tại đơn vị công tác cũng như bù đắp những thiệt thòi mà AnhQuan đã phải chịu đựng hơn 40 năm do thiếu thốn tình cảm của những người thân thuộc.
    Nhưng ... sự đời đâu dễ mấy khi! Khi mà quyền lợi của "những kẻ trong cuộc" bị đụng chạm nhất là quyền lợi được thăng quan tiến chức do được thừa hưởng công lao trời biển của nhà lãnh đạo kiệt xuất vùng Đông Nam Á, khi mà mức độ tin cậy trong dư luận lên đến đỉnh điểm thì nên giữ nguyên hiện trạng để khỏi bị xáo trộn cho dù hình tượng của Chủ tịch Hồ Chí Minh đang bị xúc phạm do cuộc sống riêng tư bị áp đặt nhiều nghi vấn?
    Mạng lưới An ninh Việt Nam là công cụ đắc lực để Đảng Cộng sản, Chính phủ Việt Nam sai khiến trong việc lên kế hoạch che đậy cũng như khủng bố tinh thần của AnhQuan.
    Có lẽ việc làm đầu tiên của mạng lưới An ninh Việt Nam là nghiêm cấm gia đình dòng họ nói ra sự thật do đây là “bí mật Quốc gia nhà nước chưa cho phép công bố”, tiếp theo sau là nghe trộm các cuộc điện thoại, đặt thiết bị ghi âm tại cơ quan, căn hộ gia đình, người quen nhằm theo dõi, ngăn chặn AnhQuan thăm dò. Việc tiếp theo nữa là đeo bám mọi lúc mọi nơi xem AnhQuan quan hệ với ai? Làm việc gì? Có phát tán vụ việc của mình, tư vấn mọi người giúp đỡ hay không để còn có biện pháp ngăn chặn.
    Điều bất lợi cho AnhQuan tại thời điểm đó là công tác xa nhà gần 50 Km, di chuyển bằng xe Honda sáng đi chiều về, lại phải tập trung đối phó với người phụ trách đơn vị do người ta điều động về để trả thù vặt cá nhân trong vụ sự cố máy phát điện năm 2003, bản thân lại không có kiến thức về ngoại ngữ, không biết xử dụng máy vi tính cũng như chưa bao giờ truy cập mạng internet …
    Như vậy về tương quan lực lượng cũng như điều kiện thuận lợi giữa AnhQuan và Đảng, Chính phủ Việt Nam xem ra chênh lệch nhau một trời một vực và AnhQuan sẽ không bao giờ đủ sức để cạnh tranh.
    Có một điều đáng nói là người ta ỉ lại vào số đông, đầy đủ mọi điều kiện thuận lợi, tập trung nhiều người để bàn bạc kế hoạch đối phó, lợi dụng cái gọi là “bí mật Quốc gia” để nghiêm cấm mọi người bàn tán nhưng có một điểm mà họ không nhận ra rằng Hồ Chí Minh là nhà lãnh đạo kiệt xuất và hậu duệ của ông cũng không ngoại lệ.
    Khi sự thật đã dần dần được hé lộ. Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam vẫn quyết không chịu nhìn nhận. Họ đã xử dụng nhiều chiêu thức tàn độc hơn, tiểu nhân và hèn hạ hơn, quyết thực hiện cho được mục đích “một mất một còn” với hậu duệ đời thứ 3 của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đây chính là hành động ác ôn chỉ được thực hiện bởi những kẻ mang nặng tư tưởng chủ nghĩa cá nhân, những kẻ thuộc loại sâu dân mọt nước.

    Trả lờiXóa
  14. TIẾP THEO VÀ HẾT

    Độc giả Quốc tế xem qua bài viết có thể nhận định rằng có tính chất hoang đường bởi với một người không am hiểu về ngoại ngữ, không xử dụng được vi tính, chưa bao giờ truy cập mạng lại có thể phát tán được thông tin lên blog? Là thành phần công nhân, lương ba cọc ba đồng lại có thể thực hiện nhiều lần về Hải Phòng, di chuyển bằng máy bay để thăm dò tin tức nhưng độc giả trong nước chắc chắn sẽ có cách nhìn ngược lại. Họ tuyệt đối tin tưởng đây là sự thật bởi chỉ có cháu nội Chủ tịch Hồ Chí Minh, người đang trực tiếp viết bài luận tội quan chức cao cấp trong Đảng là vẫn còn được tự do, còn đối với những người khác thì chắc chắn sẽ vướng vào vòng lao lý mà ông Lê Trung Hưng – Phó Chủ tịch thường trực Ngân hàng Bảo Việt, ông Nguyễn Đức Kiên – Chủ tịch CLB Bóng đá Hà Nội là những thí dụ điển hình.
    Trở lại câu chuyện của bầu Kiên và Lê Trung Hưng người ta mới thấy được sự yếu kém trong việc quản lý hồ sơ lý lịch, quản lý kinh doanh của chính quyền Việt Nam. Với một người có tiền án đã bị tòa án Nhân dân TP Hồ Chí Minh xét xử công khai nhưng vẫn có được bộ hồ sơ trong sạch (ông Lê Trung Hưng), còn ông Nguyễn Đức Kiên vốn là một người có thế lực, có địa vị và tiền bạc, lại kinh doanh trái phép một nghề mà ngay cả người nhà của chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng cũng đeo đuổi vậy mà An ninh Việt Nam không hề hay biết? chỉ đến khi bầu Kiên có lời phát biểu “gây xốc” trong buổi lễ tổng kết mùa bóng 2011 của Liên đoàn bóng đá Việt Nam (VFF) thì vụ việc mới được phanh phui và đem ra xử lý.
    Chạy chức, chạy quyền, chạy tội …? Thử hỏi liệu người ta có thể chạy cho mình một bộ hồ sơ lý lịch trong sạch mà không hề có tiền án tiền sự – ông Lê Trung Hưng, người đã từng xin ông Lê Hồng Anh chức cho ông Vĩnh giám đốc công an TP Nam Định? Liệu họ có thể chạy cho mình một giấy phép “không cần đăng ký kinh doanh” trong lĩnh vực ngân hàng mà không ai được phép hỏi han, thắc mắc (trường hợp ông Nguyễn Đức Kiên). Câu trả lời chính xác sẽ dành cho Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và sự việc cần phải đưa ra xét xử đối với những kẻ đồng lõa có liên quan bởi có kẻ chạy đi ắt sẽ có người chạy lại và mức độ hình phạt phải tương xứng như nhau.
    Chúng ta đều biết tiềm năng của mỗi người đều vượt xa những gì họ đã làm – một câu nói hay mang đầy chân lý! Sự hủ bại, lưu manh và ngoan cố, bản chất kiêu ngạo Cộng sản đã dẫn đến sự thất bại của những kẻ tiêu cực trong Đảng Cộng sản, trong Chính phủ Việt Nam.
    Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, trong các doanh nghiệp đều có nội quy kỷ luật lao động. Bất cứ một cơ quan nào xử dụng tiền bạc để thuê mướn những kẻ ngoài doanh nghiệp hành xử công nhân đang công tác tại đó đều bị xem là vi phạm pháp luật. Một Đảng cầm quyền, một nhà nước pháp quyền nếu có hành vi bao che cho những kẻ phạm tội ác ôn đều bị xem như tội đồng lõa. Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam, các cơ quan luật pháp Việt Nam cũng nên xem xét lại hai vụ việc nêu trên và phải nhanh chóng công khai đưa vụ việc của tôi ra trước tòa án Quốc tế xét xử.
    Việc tôi phát tán thông tin trên mạng nếu có điểm nào chưa rõ ràng và có dấu hiệu xuyên tạc, vu khống: Yêu cầu những người có liên quan trong Bộ Chính trị, trong Chính phủ và mạng lưới An ninh Việt Nam, Công ty Điện lực Đồng Nai, những người trong gia đình dòng họ Vũ tại Hải Phòng có thể trực tiếp gặp tôi để bổ xung những điểm còn khiếm khuyết – Trân trọng kính chào!

    ♥ Luật pháp thực dụng, nửa vời chính là vật cản trở đối với người lương thiện và là công cụ hỗ trợ đắc lực cho những kẻ bất lương.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn

    Trả lờiXóa
  15. Kính gửi: Các cô chú, anh chị em trong dòng họ Vũ tại Hải Phòng.

    Cách đây khoảng ba tuần, chị Phạm Thị Hòa, em gái của ông Phạm Thanh Bình đã vào tới Sài Gòn bằng phương tiện máy bay để chăm sóc sức khỏe cho ông Vũ Văn Khôi theo yêu cầu của các con ông do cuộc sống mưu sinh nên họ không có thời gian chăm sóc.
    Sự việc này sảy ra khá đột ngột đã cho thấy có sự bàn bạc và nhất trí của dòng họ Vũ, cắt cử người từ Hải Phòng vào Sài Gòn chăm lo cho ông Khôi khi thiếu vắng tôi. Tuy nhiên theo báo cáo của các con ông Khôi thì họ cũng đã thỏa thuận về giá cả và các điều khoản với chị Phạm Thị Hòa trong thời gian chị ở trong này.
    Có một việc mà tôi đáng quan ngại là chị Hòa vào Sài Gòn phải bỏ lại chồng, con và đứa cháu nội mới được vài tháng tuổi, bỏ lại anh Nguyễn Đức Thịnh phải tự lo liệu cuộc sống và khi đi chị còn dẫn theo đứa cháu ngoại hơn ba tuổi mà đáng lẽ ra cháu phải ở lại Hải Phòng để chuẩn bị vào học lớp mầm non như bạn bè cùng trang lứa. Tôi cũng đã sang thăm chị và cháu, mua sữa để cháu bồi dưỡng, làm quen với cháu để sau này nếu chị Hòa có nuôi ông Khôi trong bệnh viện thì tôi còn đưa cháu về nhà chăm sóc.
    Việc làm của gia đình dòng họ Vũ đã gián tiếp khẳng định quan hệ giữa tôi và ông Vũ Văn Khôi. Vậy tôi khuyên anh em trong dòng họ cũng cần phải đề cao cảnh giác để tránh bị sát hại theo kiểu “giết người diệt khẩu”. Cần phải thông báo cho toàn thể bà con dòng họ, chòm xóm láng giềng biết quan hệ huyết thống giữa tôi và Chủ tịch Hồ Chí Minh để sau này có thêm nhiều nhân chứng. Riêng trường hợp của ông Vũ Văn Thông – 82 tuổi, cư ngụ tại khu trại chuối quận Hồng Bàng TP Hải Phòng, người đã trực tiếp khẳng định tôi là người thân của Hồ Chủ Tịch nên thông báo cho toàn thể con cháu trong gia đình biết vụ việc của tôi, liên hệ với các tổ chức nhân quyền trong nước và Quốc tế để mong nhận được sự bảo vệ.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn – cháu nội hợp pháp của Chủ tịch Hồ Chí Minh

    Thiên địa vô hòa khắc lâm xung
    Tình bằng vô toại hoại phúc chung
    Chi sơ nhân tính e lân phụng
    Bất diệt dung gian hạn tất phùng.

    Trả lờiXóa
  16. Tình yêu và tình bạn chỉ cách nhau bằng một sợi tơ mong manh mà mắt thường không nhìn thấy được nên đôi khi người ta vô tình giẫm đứt sợi tơ mềm làm ranh giới ¤ Danh ngôn Thế giới ¤

    ESFJ cũng hay bị thiêu đốt bởi các cảm xúc mạnh mẽ và mâu thuẫn. Cảm giác về đúng sai của họ bị giằng xé bởi lòng nhân từ và bác ái. Cảnh tượng ESFJ tự đấu tranh với chính bản thân rất đáng chú ý ... (Trích nhận xét về anhquan1963)
    ---
    https://www.youtube.com/watch?v=XjoXxLlwNo0

    Trả lờiXóa