Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Hồi ký thân phận (phần I)


Hồi ký thân phận – Tác giả: Vũ Quân Ngọc Tuấn

Chương I
Màn đêm yên tịnh buông phủ bao trùm xuống cả một thành phố nhỏ bé, có lẽ lúc này mọi người đang chìm trong giấc ngủ say nồng sau một ngày lao động mệt nhọc. Đất nước đang có chiến tranh, mặc kệ, họ cứ ngủ, ngủ vô tư cho dù tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.


Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

Những điều chưa nói

(Đăng ngày 14/07/2011 trên blog yahoo360plus)
Hôm nay tôi đã mệt mỏi và thật sự mệt mỏi. Đã 20 năm nay tôi làm việc xa nhà (gần 100 Km cho hai lượt đi và về), nhưng tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, có nhiều ý tưởng sáng tạo, 02 lần đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua vào những năm 1999 và năm 2000 (giấy chứng nhận do Hà Nội ký), là quần chúng trung kiên (cảm tình Đảng năm 2002). Trong suốt khoảng thời gian làm việc tôi không hề biết đến tiêu cực, luôn quan tâm giúp đỡ những người cùng khổ, hiếu thảo với cha mẹ nuôi, cha mẹ vợ, thủy chung, biết quan tâm đến mọi người, bà con dòng họ, kể cả người ngoài, yêu thích thơ ca, văn học nghệ thuật.

Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Hồi ký thân phận (phần II)

Chương IV
Vào một buổi sáng mùa hè năm 1972, khi mà cuộc chiến tranh phá hoại của Đế Quốc Mỹ bắt đầu có những bước leo thang đầy khốc liệt. Như thường lệ cứ mỗi buổi sáng thằng bé thường ra bể nước cạnh cầu ao để đánh răng rửa mặt, nó nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt ngồi giặt quần áo ngay cạnh cầu ao lâu lâu lại đưa mắt nhìn nó lén lút.

Thằng bé tiến lại gần để bắt chuyện làm quen, hỏi thăm và ăn một miếng trái cây rất lạ lẫm đối với nó ngày ấy (quả vú sữa miền nam) nhưng không thấy trả lời.

Sau khi rửa mặt xong, nó trở vào trong nhà ngồi trên giường và độ chừng một lúc sau nó nhìn thấy có hai người phụ nữ đứng tại ngay đầu giường quan sát nó hết sức kỹ lưỡng. Họ thì thầm bàn bạc với nhau một việc gì đó có vẻ rất mờ ám lâu lâu lại đưa mắt nhìn nó để thẩm định, khi thằng bé nhìn về phía họ, họ ngưng không bàn bạc nữa mà kéo nhau ra xa hơn một chút để nói chuyện, có lẽ người ta sợ nó phát hiện ra một điều gì đó.

Sau khi rỉ tai nhau bàn bạc lâu lâu lại nhíu mắt suy nghĩ, hai người phụ nữ trẻ bước ra khỏi cửa và trước khi bỏ đi họ còn đưa mắt nhìn nó một lần cuối để rồi kể từ ngày hôm đó nó không còn gặp lại họ thêm một lần nào nữa.