Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Hồi ký thân phận (phần II)

Chương IV
Vào một buổi sáng mùa hè năm 1972, khi mà cuộc chiến tranh phá hoại của Đế Quốc Mỹ bắt đầu có những bước leo thang đầy khốc liệt. Như thường lệ cứ mỗi buổi sáng thằng bé thường ra bể nước cạnh cầu ao để đánh răng rửa mặt, nó nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt ngồi giặt quần áo ngay cạnh cầu ao lâu lâu lại đưa mắt nhìn nó lén lút.

Thằng bé tiến lại gần để bắt chuyện làm quen, hỏi thăm và ăn một miếng trái cây rất lạ lẫm đối với nó ngày ấy (quả vú sữa miền nam) nhưng không thấy trả lời.

Sau khi rửa mặt xong, nó trở vào trong nhà ngồi trên giường và độ chừng một lúc sau nó nhìn thấy có hai người phụ nữ đứng tại ngay đầu giường quan sát nó hết sức kỹ lưỡng. Họ thì thầm bàn bạc với nhau một việc gì đó có vẻ rất mờ ám lâu lâu lại đưa mắt nhìn nó để thẩm định, khi thằng bé nhìn về phía họ, họ ngưng không bàn bạc nữa mà kéo nhau ra xa hơn một chút để nói chuyện, có lẽ người ta sợ nó phát hiện ra một điều gì đó.

Sau khi rỉ tai nhau bàn bạc lâu lâu lại nhíu mắt suy nghĩ, hai người phụ nữ trẻ bước ra khỏi cửa và trước khi bỏ đi họ còn đưa mắt nhìn nó một lần cuối để rồi kể từ ngày hôm đó nó không còn gặp lại họ thêm một lần nào nữa.

Thế rồi thằng bé và bốn đứa nhỏ được người ta chuyển đến một nơi khác xa hơn, phải băng qua một cánh đồng mênh mông để đến một ngôi làng thưa thớt dân cư và cũng chính nơi này tai hoạ đã ập xuống đầu nó như một định mệnh đã được sắp sẵn.

Một buổi chiều trời quang mây tạnh, bầu trời hoàn toàn yên tịnh không hề có một tiếng súng tiếng bom. Thằng bé vào trong nhà bếp để hàn lại sợi dây thắt lưng quần bằng nhựa dẻo bị đứt, nó nhìn thấy bà chủ nhà nấu một nồi canh rau đay với mướp hương đang sôi trên bếp lửa than, ở bếp than bên cạnh nó cũng lúi húi hàn lại sợi dây thắt lưng quần. Sau khi ngồi xổm xuống đất để thực hiện công việc nhưng chưa hoàn tất, thằng bé đứng dậy dí cây sắt dẹp vào trong bếp để chuẩn bị cho việc hàn lần thứ hai, khi ngồi trở xuống thì nó đã ngồi trúng vào nồi canh rau đay do bà chủ nhà đã nhắc xuống từ lúc nào mà nó không hề được căn dặn.

Phải chăng bà chủ nhà đã xác định được đúng vị trí nó sẽ ngồi nên đã để nồi canh nóng sau lưng nó? Nhưng ... số phận đã mỉm cười với nó, may mắn cũng đã thuộc về nó bởi vì nó chỉ ngồi trúng mép nồi nên chỉ bị một vết bỏng trên lưng.

Sau khi sự việc sảy ra, người ta đã lấy bùn non đắp lên vết thương của nó. Tiếp theo người ta lại rửa sạch lớp bùn bằng nước ao tù, bôi một lớp nhựa cây sương rồng lên vết phỏng đang mọng nước và… họ sẽ còn làm gì tiếp theo khi mà ông chủ nhà không chạy từ ngoài đồng về với một gương mặt hốt hoảng để đưa nó vào bệnh viện.

Thằng bé bắt đầu lên cơn sốt bởi vết bỏng khá sâu cộng với bị nhiễm trùng do nhựa sương rồng lẫn bùn non, nó rơi vào tình trạng mê sảng. Trong suốt cuộc hành trình đầy gian khổ dãi dầm sương gió gần mười giờ đồng hồ từ nhà đến bệnh viện trong đêm hôm khuya khoắt nó vẫn nhớ như in trong đầu. Khi được điều trị tại bệnh viện, nó lại tiếp tục rơi vào cảnh đơn độc một mình do thiếu hẳn tình cảm của những người thân thuộc, của tình mẫu tử. Ngược lại, nó chỉ nhận được những lời quát nạt từ phía người phụ nữ mà nó gọi là mẹ trong những lần vào thăm nó cho đến khi nó được chuyển về Hải Phòng để điều trị nội trú và cũng kể từ ngày hôm đó, nó không còn có dịp nào trở lại nơi mà nó đã gặp phải tai họa và sẽ trở thành oan nghiệp nếu như không nhờ vào sự may mắn.

Thằng bé được chuyển về Hải Phòng để điều trị vết thương, bốn đứa nhỏ còn lại cũng được đưa về khu sơ tán Hoàng Mai Xích Thố. Khu vực này chỉ cách Hải Phòng độ chừng vài cây số, có lẽ bố mẹ nuôi của nó muốn được gần gũi những đứa con của họ. Sau khi vết thương đã được điều trị tương đối lành lặn, thằng bé lại được chuyển về khu sơ tán mới. Vào một đêm mùa đông lạnh lẽo, máy bay Mỹ đã ra sức tàn phá Hải Phòng, khu Hoàng Mai Xích Thố cũng bị ảnh hưởng bởi những đợt oanh kích đó. Thằng bé cùng bốn đứa nhỏ một lần nữa lại phải di chuyển về huyện Kiến Thụy xa hơn, lần này nó thật sự hạnh phúc bởi vì nó đã được trở lại với ông sau gần một năm xa cách, nó phải chịu nỗi đau đớn về thể xác, hoang mang về tinh thần, một sự đơn độc luôn đồng hành cùng nó cũng như sự thiếu thốn tình cảm của những bậc sinh thành và những người thân thuộc.

Có một điều rất lạ là: Khi thằng bé gặp phải tai ương, bà ngoại nó không hề vào thăm nó dù nó là đứa cháu duy nhất của bà. Khi trở lại với ông, ông cũng không hề hỏi han hay xem xét vết thương của nó. Phải chăng người ta đã báo cho ông biết một điều gì đó không tốt? Gương mặt của ông trở nên đăm chiêu hơn, lo lắng hơn, ông đã bảo vệ thằng bé kỹ hơn, không hề rời nó nửa bước, rất hạn chế để nó ra ngoài cho dù có người đi kèm.

Việc này liệu có liên can tới hai người phụ nữ mà thằng bé gặp trước đó? Họ đã quan sát nó rất kỹ, rỉ tai bàn bạc, thì thầm to nhỏ, thậm chí họ còn cảnh giác sợ nó phát hiện ra việc làm mờ ám.

Tại sao bà chủ nhà lại có thể lơ đãng tạo ra một vết bỏng rất khó hiểu (ngay chỗ kín) khi nó mới được chín tuổi? Phải chăng nó là con cháu của những nhân vật nào đó thời bấy giờ và sau này khi lớn lên người ta mới phát hiện ra rằng: Thằng bé cũng có một bộ não nhạy cảm mang tính tình báo chuyên nghiệp và có phải cũng chính vì vậy mà ngày đó nó đã bị những người trong tổ chức bí mật tìm cách hủy diệt?



Chương V

Như vậy thân phận của thằng bé cũng từ từ được hé lộ sau mấy mươi năm trời mà người ta đã cố tình che đậy. Nhờ vào yếu tố zen di truyền, nó đã nhớ và liên tưởng lại một cách logic những gì đã sảy ra trong quá khứ, những việc làm không bình thường, hết sức vô lý của một số người trong dòng họ Vũ (họ bên mẹ nó), kết hợp với những câu nói vô tình (lỡ mồm lỡ miệng) kèm theo hành vi cố tình che đậy hết sức vụng về của những người có liên quan.

Việc người ta đã cắt cử người đeo bám cũng như kiểm soát, ghi âm mọi cuộc đối thoại của nó trên tổng đài khiến nó có thể suy đoán ra được thân phận của chính mình. Có lẽ nó là con cháu của những nhân vật đặc biệt trong thời kỳ đấu tranh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc.

Theo lời của ông nó lúc còn sống nói lại, rất có thể bố nó là con của một nhà hoạt động cách mạng được sinh ra tại nước láng giềng Trung Quốc vào khoảng năm 1927 và được những người trong tổ chức bí mật đưa sang Việt Nam che giấu lúc còn nhỏ, nhằm né tránh hành động truy sát của các thế lực thù địch thời bấy giờ.

Vào năm 1962, người ta đã tác hợp bố nó cho một người phụ nữ tại Hải Phòng, đó mới chính là mẹ ruột của nó mà nó vẫn chưa lần nào được nhìn thấy mặt. Cũng theo những lời khẳng định của ông bố nuôi thì nó hoàn toàn không hề có ông bà nội và bà ngoại của nó ở tại Hải Phòng chứ không phải ở Cần Đước Long An như những gì nó đã ghi trong hồ sơ lý lịch.

Điều đáng lưu ý là mẹ nó cũng như những người con trong gia đình ông bà ngoại của nó tại Hải Phòng đã lưu lạc mất tích cho đến nay vẫn chưa tìm thấy. Họ đã đi đâu? làm gì? không một ai hay biết, những lời căn dặn của anh chị em bên dòng họ Vũ hết sức ngờ vực:

Biết thì cũng đừng có nói? nếu có nói thì phải nói khác đi? không được nói chính xác? không được phân tích sâu? nhìn thấy con chó thì phải bảo là con mèo? thấy xấu cũng phải bảo là đẹp?

Thằng bé đã sống nương tựa vào ông bà mà sau này nó mới biết là không phải ông bà nội, chỉ là em của ông ngoại nó do bố nuôi nói lại. Năm nó lên mười tuổi bà ngoại nó vẫn còn sống vậy mà nó vẫn chưa hề được nhìn thấy mặt.

Nó đã phải sống trong sự ngược đãi của bố mẹ nuôi mà bà ngoại vẫn không được phép lên tiếng bênh vực dù nó là đứa cháu duy nhất, là người thân cuối cùng của đời bà do mẹ nó để lại. Khối tài sản lớn mà ông bà ngoại chắt chiu gầy dựng được để dành hết cho nó cũng bị bố mẹ nuôi bán sạch đưa nó vào Sài Gòn mà vẫn không có sự phản đối nào từ phía bà con dòng họ Vũ để rồi sau này khi lớn lên nó không hề được thừa hưởng một chút gì trong số tài sản của chính mình.

Thằng bé luôn phải sống trong sự thù hận vô cớ của chính bố mẹ nuôi do trong tư tưởng của họ mang nặng chủ nghĩa cá nhân, lòng hẹp hòi ích kỷ, luôn luôn mang nặng tính phân bì bởi vì họ cũng có một đứa con trai bằng tuổi nó nhưng đã chết khi còn nhỏ.

Nó đã phải sống trong sự thiếu thốn tình cảm, vật chất, khủng hoảng về tinh thần cũng như luôn bị hành hạ về thể xác từ năm lên bảy tuổi, đôi khi nó đã phải xử dụng đến zen di truyền của bố mẹ nó nhằm đối phó lại sự hành hạ, ngược đãi.

Việc đối xử không tốt của bố mẹ nuôi đã khiến cho ông và bà ngoại nó (giấu mặt) lên tiếng chỉ trích và có lẽ nhằm xoa dịu tình thế, người ta buộc lòng phải di dời bố mẹ nuôi cùng bốn đứa con của họ đi chỗ khác để lại căn nhà tập thể cho hai ông cháu nó ở.

Thằng bé rất vô tư không hề biết gì đến thân phận của chính mình, nó chỉ biết ngoan ngoãn vâng lời bố mẹ nuôi làm những công việc do họ sai bảo mà không hề quan tâm đến sự ngược đãi chỉ vì một vài lý do cỏn con, đôi khi nó chỉ ao ước được làm con của người nào khác hoặc trở về sống với ông bà như những năm thời thơ ấu.

Cũng theo khẳng định của nó, việc có một số người lén lút tìm đến nhà rêng tại quận Bình tân Thành Phố Hồ Chí Minh tiến hành khám xét lục lọi tìm kiếm, thậm chí họ còn thẩm định sổ sách ghi chép, xé bỏ bớt trang khi mà nó đang trên đưòng ra Hà Nội (việc này đã có dấu hiệu phi tang chứng cứ), trong suốt khoảng thời gian trên tàu hỏa, nó luôn cảm nhận rằng có người theo hộ tống và cảnh giác nó cao độ.

Khi ra tới Hải Phòng, nó đã được người em họ tên là Đồng Duy Hải, trung tá cảnh sát hình sự báo lại: Tất cả các cuộc điện thoại của anh bên an ninh họ đã nghe trộm và ghi âm lại, họ nói là phản động ngay tại bến xe Tam bạc Thành phố Hải Phòng.

Vậy tại sao lại có hiện tượng như trên? Phải chăng người ta e ngại rằng nó được sinh ra là do sự kết hợp của những người đặc biệt, nếu có hành vi tiêu cực rất khó phát hiện? chính vì vậy mà nó luôn bị thẩm tra tính cách cũng như phải chịu sự quản thúc ngầm của những người "núp trong bóng tối". Vậy bố mẹ nó có phải là những người hoạt động trong ngành tình báo? hoạt động cho phe nào? hiện giờ đang ở đâu?

Câu trả lời vẫn còn là những ẩn số nhưng có một điều mà thằng bé hết sức hoang mang lo lắng cũng như luôn bị ức chế tâm lý bởi vì người ta đã đặt nghi vấn cho nó thuộc vào diện thành phần phản động?

Thằng bé bây giờ đã trở thành một người đàn ông trung niên, nó gặp phải chuyện rủi ro và đang có hành động đấu tranh quyết liệt để chống lại sự sai lệch trong công tác điều tra sự cố máy phát điện ở miền nam, khi trở ra miền bắc, nó vừa định báo cáo sự việc thì gặp phải sự cản trở quyết liệt, hình như những người có liên quan ở trong nam đã thông báo vụ việc ra miền bắc để thương lượng và ngăn cản nó thì phải (không cho phép nói). Ngay cả người anh rể (ông Hùng) mà lần đầu tiên nó biết mặt cũng nói với nó những câu rất khó hiểu:

Ăn cơm cũng phải để người khác ăn cháo! tại sao tiền bạc của mình không biết giữ mà cứ đem cho thiên hạ là sao? cái gì ăn không hết thì đổ cho con kiến nó ăn ... hoặc những câu nói hết sức vô lý như: Vào trong miền nam lần này cũng phải hiền hiền lại một chút, còn nếu muốn ở luôn ngoài miền bắc thì suy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định.

Những câu nói ngày ấy hết sức khó hiểu nhưng đến hôm nay có một điều mà thằng bé hiểu rõ nhất là: Những người mà nó cứ ngỡ là bố mẹ nhưng không phải là bố mẹ ruột, nó cũng không hề có ông bà nội, cũng không phải là trưởng nam chí tôn của dòng họ Vũ mà nó chỉ là ngoại tộc do bố mẹ nuôi đã nói ra.

Có một điều mà thằng bé cứ thắc mắc mãi trong đầu là không hiểu tại sao mọi người vẫn cố tình che đậy? trong khi đã có những lời nói khẳng định là nó chỉ là con nuôi của ông bà Khôi và đã động viên an ủi cho nó từ phía anh chị em bên dòng họ Vũ nhưng cũng không hiểu lý do gì mà họ nói ngược lại theo kiểu ăn nói hai lời (lại bảo là con ruột), việc liên lạc bằng điện thoại của nó với mọi người trong gia đình dòng họ Vũ ở ngoài miền bắc cũng bị hạn chế và gián đoạn một cách khó hiểu.


Vậy thật sự thằng bé có phải là con cháu của những người hoạt động cách mạng trong giai đoạn đấu tranh chống chủ  nghĩa thực dân chủ nghĩa đế quốc? Câu trả lời sẽ dành cho các bạn đọc, dành cho các bậc tiền bối trong gia phả dòng họ Vũ cũng như những người đã và đang quan tâm đến "nhân vật bí ẩn".

Giờ đây có một điều mà thằng bé hằng ao ước là: Những người có liên quan nên trả lại đúng thân phận cho nó, có nghĩa là: Con cháu ai, trả lại cho người đó, không nên cố tình che đậy một cách vụng về mà nên giúp đỡ cho nó tìm lại nguồn cội của chính mình. Việc làm này mang một ý nghĩa hết sức to lớn và hoàn toàn phù hợp với phong tục tập quán, bản sắc văn hóa, cũng như quyền bình đẳng của các dân tộc – TP HCM tháng 2 năm 2011 (blog yahoo 360 plus)

11 nhận xét:

  1. Hồi ký thân phận được viết dựa trên câu truyện có thật do chính tác giả hồi tưởng lại khoảng thời gian thơ ấu của chính mình, trên mảnh đất quê hương, nơi đã gắn liền tuổi thơ với những năm tháng chiến tranh đầy khốc liệt. (Vũ Quân Ngọc Tuấn - anh_quan1963)
    -
    Vào tháng 5 năm 1991, sau khi Báo Tuổi Trẻ đăng một bài viết về việc Chủ tịch Hồ Chí Minh có thể đã có vợ, tổng biên tập là bà Vũ Kim Hạnh đã bị đình chỉ chức vụ. Theo phóng viên Mark Baker của tờ Sydney Morning Herald, vào năm 2002, sau khi quyển Ho Chi Minh: Một đời người của William J. Duiker đã được xuất bản, phía kiểm duyệt của nhà nước Việt Nam đã đòi hỏi cắt bỏ một phần đáng kể cuốn sách bản dịch tiếng Việt.
    -
    Từ năm 2003 Đảng cộng sản Việt Nam, Chính phủ Việt Nam đã có hành vi khủng bố, truy sát tôi nhằm thủ tiêu nhân chứng lịch sử. Nếu cho đến ngày hôm nay mà họ vẫn im lặng có nghĩa là họ vẫn còn ý đồ tiêu diệt bởi họ sợ phải đối mặt với tội hủy diệt con cháu lãnh tụ cộng sản Hồ Chí Minh.
    -
    Tôi rất mong nhận được sự giúp đỡ của hội đồng nhân quyền Liên hợp Quốc, các tổ chức điều tra trung lập, các tổ chức nghiên cứu sử học Quốc tế và dân tộc Việt Nam phân tích và tìm nguyên nhân, động lực dẫn đến việc khủng bố và truy sát tôi, là người thân của Chủ tịch Hồ Chí Minh như lời ông cậu của tôi tại Hải Phòng đã khẳng định.

    Trả lờiXóa
  2. Phần nhận xét dành cho gia đình bà con dòng họ Vũ tại TP Hải Phòng, đại diện là trưởng nam chí tôn Vũ Văn Bình. Địa chỉ: Số nhà 142 đường 25 tháng 10 thị trấn núi đèo Thủy Nguyên – Hải Phòng.
    -
    Vào năm 1977 khi ông bà Khôi mới chuyển vào Sài gòn, rất nhiều lần bà Liên (mẹ nuôi) đã nói chuyện với tôi về cụ Hót. Chỉ cần nghe qua chắc chắn mọi người cũng hiểu rằng ý của bà Liên muốn nói gì:
    * Ông nội mày (cụ Hót) làm nghề ác nhân thất đức giết heo mổ lợn nên không có con trai nối dõi tông đường mà sinh ra toàn là con gái! Bà Ngẫn sau này đã bị ảnh hưởng bởi nghề của ông mày.
    Nếu căn cứ theo lời nói của bà Liên thì ông Khôi không phải là con trai của cụ Hót mà chỉ là con nuôi mà thôi. Ngày bà Hót chết tại Hải Phòng (năm 1979), những người trong gia đình đã an táng cho bà mà không cần chờ ông Khôi về nhìn mặt.
    * Nếu như năm 1954 ông bà Hót chấp nhận cho tao vào Sài gòn tìm bố mẹ tao thì bây giờ tao không phải chịu khổ sở, không chừng tao đang ở bên Mỹ với gia đình.
    Câu nói trên là của ông Vũ Văn Khôi đã khẳng định được thành phần gia đình, quan hệ huyết thống với cụ Hót và gia đình dòng họ Vũ (họ bên mẹ tôi).
    * Hôm nay tao nói cho thằng Quân biết ông Khôi chính là cậu ruột của tao. Nếu mày còn bảo mày không phải là con của ông Khôi tao sẽ đuổi cổ mày ra khỏi nhà tao ngay lập tức. Mẹ mày là bà Liên ở trong Sài gòn chứ mày chẳng phải là cháu ngoại của bà cả Dư nào ngoài này đâu!
    Câu nói của ông Phạm Thanh Bình nói với tôi trong lần về Hải Phòng dự đám giỗ cụ Hót hồi tháng 02 năm 2009 nhưng khi nghe thấy vợ chuẩn bị có lời giải thích cho tôi hiểu, ông Bình đã quay mặt lại nháy mắt cho vợ ra dấu im lặng?
    Hai ngày sau:
    * Quân! Lần này vào Sài gòn mày không cần phải nói gì, làm gì cả. Tất cả việc lớn việc nhỏ mày cứ giao cho gia đình bên đó (gia đình ông Khôi) để nó muốn làm gì thì làm, không phải việc của mày! Người ta đã không tin tưởng mình thì thôi, cứ đứng sang một bên, ôm rơm chỉ thêm nặng bụng mà thôi.
    Lời căn dặn của bác sỹ Phạm Văn Hợp (em trai ông Bình) ngay trong đám giỗ cụ Hót (tháng 02 năm 2009) trước mặt đông đủ mọi người bà con dòng họ Vũ nhưng sau này ông Hợp lại phải nói ngược lại:
    * Nếu em bỏ bố mẹ thì bọn anh ở ngoài Hải Phòng sẽ không đồng ý.

    Trả lờiXóa
  3. * Mày hỏi nhiều quá không ai biết đâu mà trả lời cho mày. Mày chỉ cần biết cụ Năm, cụ Hót trở về sau này là được rồi!
    Đó là câu nói khẳng định của ông Phạm Thanh Bình ngay tại nghĩa trang núi Kiến An vào đầu năm 2004 khi tôi hỏi thăm về ông Vũ Văn Thông (em của mẹ tôi), người đã khẳng định tôi là người thân của Chủ tịch Hồ Chí Minh vào tháng 06/2012
    Tám năm sau (năm 2012)
    * Ai bảo với mày là thằng Bình không biết ông Thông? Thằng Bình chắc chắn phải biết ông Thông là ai và quan hệ như thế nào với dòng họ Vũ!
    Câu nói khẳng định của ông Phạm Văn Đăng, 50 tuổi, con trai cả của bà Vũ Thị Được đã nói với tôi trong lần về thăm Hải Phòng hồi tháng 06/2012.
    Vào tháng 6 năm 2012 tôi về thăm Hải Phòng có ghé chùa Đồng Thiện thắp hương trên mộ của bà. Tên tuổi của bà cũng như tấm ảnh chân dung đã bị ố mờ không thể nhìn thấy mặt do bị ảnh hưởng của chiều dài năm tháng. Tôi đã gửi lại một triệu đồng để làm mới tấm bia trên mộ nhưng nghe nói đã bị ngăn cản do mọi người sợ chuyện động mồ động mả.
    Vậy xin được hỏi bao nhiêu năm nay anh chị em huynh đệ tương tàn, đánh bài đánh bạc, nợ nần ngập mặt có thể dẫn đến tán gia bại sản thì có bị ai động mồ động mả hay không?
    Việc những kẻ hậu sinh khả ố không biết nhường nhịn nhau, đổ đốn sinh tật cờ bạc dẫn đến hậu quả xấu không thể đồ thừa cho người đã khuất trù ếm được.
    Tôi yêu cầu anh em dòng họ Vũ cần phải sống thực tế, dẹp bỏ mê tín cổ hủ, cải tạo lại văn hóa tư tưởng, thực hiện tốt đạo lý uống nước nhớ nguồn để bà của chúng ta được mồ yên mả đẹp.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn - Cháu nội hợp pháp của chủ tịch Hồ Chí Minh, cháu ngoại của ông bà Cả Dư (dòng họ Vũ) tại Hải Phòng

    Trả lờiXóa
  4. * AnhQuan à! Sự việc đã sảy ra như vậy rồi anh cũng đừng đi tìm nữa. Bố mẹ anh có còn sống hay không mà tìm? Theo em anh cứ ở vậy một mình cho khỏe, đừng thèm sang nhà bà Liên (mẹ nuôi) làm gì nữa! Bà Liên không tốt đâu! Bà ấy ra Hải Phòng dự đám cưới con cháu của bà ấy chứ đâu phải con cháu họ Vũ nhà mình đâu. Nếu anh còn giữ chiếc xe HonDa của bà ấy thì đem trả lại, có đáng bao nhiêu tiền đâu anh.
    Lời của em Vũ Văn Bình, 57 tuổi, trưởng nam chí tôn của dòng họ Vũ (họ bên mẹ tôi) đã khẳng định trên điện thoại và chắc chắn mạng lưới An ninh Việt Nam phải ghi âm lại
    Vào khoảng cuối năm 2010, tôi có trao đổi với ông Vũ Văn Khôi (cha nuôi) là tôi với ông không có quan hệ huyết thống, việc này trắng đen đã rõ ràng, minh bạch, tôi chỉ muốn tìm lại 2 ngôi mộ của ông bà ngoại tôi (ông bà cả Dư) để thắp hương sưởi ấm ngôi mộ. Ông Khôi đã trả lời tôi những câu rất chân tình:
    * Mày muốn làm gì thì làm miễn sao trong lòng thanh thản là được. Ông cả Dư chết lâu lắm rồi tao không nhớ, còn bà cả Dư chết vào năm 1973.
    Vừa nói đến đó, có lẽ ông Khôi sực nhớ lại lời của Công an căn dặn nên ông đã nói ngược lại:
    * Thôi thôi! Tao không biết gì đâu. Ai bảo mày là cháu ngoại của bà cả Dư? Đã lâu tao cũng quên rồi, không nhớ mày có phải là cháu ngoại của bà cả Dư hay không! vừa nói ông khôi vừa cười ngượng ngạo và né tránh.
    Những lần sau gặp lại tôi, mặt ông Khôi tái xanh không dám nói chuyện với tôi nữa, thường hay nhìn trộm sau lưng tôi, đôi khi còn giả vờ nhắm mắt ngủ?

    Trả lờiXóa
  5. Vào tháng 06 năm 2012, tôi có ra ngoài TP Hải Phòng để thăm dò, ông Nguyễn Văn Đa (ông chú rể) đã trao đổi với người con trai tên Hùng, sinh năm 1965 với nội dung sau:
    * Ông Hùng: Con nghe nói anh Quân ra Bắc lần này có việc gì vậy?
    * Ông Đa: Tao không biết! Hôm nay tao nói cho mày nghe một việc. Thằng Quân không phải là con của ông Khôi.
    * Ông Hùng: Vậy không là con ông Khôi thì là con ai?
    * Ông Đa: Nó đang chứng minh bố nó là con trai ông Hồ Chí Minh, máu của nó người ta đã đem đi thử ADN cách nay gần một năm rồi và đã có kết quả chính xác nếu không nó đã bị bắt từ lâu rồi!
    * Ông Hùng: Có thật vậy không? Ăn nói cẩn thận kẻo bị bắt đấy! Nếu thử ADN chỉ mất khoảng một ngày là có kết quả.
    * Ông Đa: Mày về mở mạng ra mà xem. Gõ từ khóa anhquan1963 tìm trang blog của nó mà xem bài viết. Chiếc máy điện thoại di động của con thằng Dũng cũng còn mở ra xem được nữa là ...
    Khi thấy tôi xuất hiện ông Đa không còn nói nữa mà giả vờ nhắm mắt ngủ. Chiếc máy điện thoại di động của tôi để ngay đầu giường chỗ ông Đa nằm. Qua ngày hôm sau tại huyện Thủy Nguyên TP Hải Phòng ông lại nói khác:
    * Mày là con ông khôi chứ con ai, nhìn mày giống hệt như ông Khôi không khác một nét.
    Khi tôi phàn nàn tại sao mọi người cứ cố tình che đậy thì ông Đa thốt ra một câu nói:
    * Che đậy để có tiền xài thì ngu gì mà không che đậy!
    Có một lần tôi trao đổi với ông Nguyễn Văn Đa qua điện thoại nhờ ông can thiệp đòi lại bà Liên (mẹ nuôi) căn nhà của bà ngoại tôi và hứa nếu được 5 tỷ VND tôi sẽ chi tiền hoa hồng cho ông 1 tỷ VND (20% số tiền đòi được). Ông Đa đã hứa với tôi chắc nịch:
    * Việc này cháu cứ để cho chú giải quyết! Bà Liên vẫn còn ở ngoài Hải Phòng chưa vào Sài gòn, để chú sẽ gặp bà Liên nói chuyện phải quấy. Ngôi nhà ấy đền 5 tỷ làm sao được? phải đền bà Liên 8 tỷ VND.
    Mấy ngày sau tôi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình thì nhận được lời từ chối:
    * Thôi thôi! Từ nay cháu đừng bao giờ điện thoại cho chú nữa nhé! Có chuyện gì cháu nhắn tin được rồi! Và ….. cắt ngang cuộc gọi?
    Có phải ông Nguyễn Văn Đa e ngại Công an Việt Nam nghe trộm điện thoại? Và đã bị một thế lực nào đó khống chế nên phải bỏ cuộc, bỏ cả khoản tiền huê hồng mà có lẽ nhiều người nằm mơ cũng không thấy?
    Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, sự che đậy vụng về của gia đình dòng họ Vũ chỉ tăng thêm mối hoài nghi trong tôi và cũng là hành động tiếp tay, đồng phạm với những kẻ bất lương hãm hại con cháu của mình.

    Trả lờiXóa
  6. Kính gửi anh chị em dòng họ Vũ tại Hải Phòng:
    Cách nay khoảng 02 tháng, bà Vũ Thị Minh Thư, sinh năm 1970, con gái út của ông bà Vũ Văn Khôi có gặp tôi trao đổi một số việc liên quan đến gia đình. Theo như bà Minh Thư hội ý thì nếu như sau này ông Khôi qua đời, do hoàn cảnh gia đình ông bà Khôi không có con trai nên hai cháu ngoại của ông Khôi sẽ: một đứa cầm di ảnh, một đứa cầm bát hương thay thế.
    Bà Vũ Thị Minh Thư cũng đưa ra kế hoạch cụ thể để tôi xem xét là sẽ tổ chức tang lễ cho ông Khôi thật đơn giản, không tổ chức phúng điếu và tôi có về dự đám tang hay không tùy thuộc vào tinh thần "nghĩa tử là nghĩa tận".
    Kể từ năm 1988, tình cảm giữa tôi và ông Vũ Văn Khôi thường sảy ra cãi vã hết sức vô lý nguyên nhân là do tôi "tiền lương thưởng hàng tháng đưa hết về cho mẹ, còn ông Khôi không đưa lương hàng tháng do bị trừ tiền ăn nhậu nên bị bà Liên cằn nhằn và đã quay sang kiếm chuyện lại với tôi". Bởi cũng chính vì vậy nên bà Nguyễn Thị Liên khuyến khích tôi nên ra ngoài làm nhà sàn để ở cho khỏe và cũng kể từ những năm sau đó, ông bà Khôi đã không thực hiện việc đóng tiền thuê căn nhà do nhà nước quản lý.
    Vào năm 2006, Công ty dịch vụ công ích quận 8 TP Hồ Chí Minh đã thi hành lệnh cưỡng chế, thu hồi lại căn nhà 11A chung cư do 15 năm vi phạm hợp đồng thuê mướn. Sau sự kiện này, tôi đã phải đứng ra làm đơn, đích thân gửi lên các cơ quan chức năng trong quận và hỗ trợ một nửa số tiền đóng cho nhà nước để các cấp có thẩm quyền giải quyết cho gia đình ông Khôi được trở lại căn nhà cư ngụ và sinh hoạt. Để thực hiện được công việc trên, tôi phải được sự ủy quyền của gia đình ông bà khôi, cho phép đứng tên ký hợp đồng thuê mướn căn nhà trên mới được phép giải quyết tồn nợ do ông bà Khôi để lại.
    Sau khi thực hiện xong nghĩa vụ của mình, tôi lại tiếp tục ký đơn chuyển quyền hợp đồng thuê mướn căn nhà trên cho anh Vũ Mạnh Tùng (con trai của ông bà Khôi) xử dụng.

    Trả lờiXóa
  7. Kể từ năm 2010, sau khi ông bà Vũ Văn Khôi được mua hóa giá căn nhà 11A chung cư Phạm Thế Hiển phường 04 quận 8 TP Hồ Chí Minh và sửa chữa lại khang trang sạch đẹp. Ông Vũ Văn Khôi đã không muốn tôi qua lại căn nhà của ông, thường lớn tiếng quát nạt theo kiểu: tài sản của bà ngoại mày có cái đéo gì mà mày về Hải Phòng để tìm; mày đem trả lại chiếc xe Honda cho tao, con tao vừa mới chết mà mày đã vội sang bên đây cướp chiếc xe của nó. Nếu mày không trả lại, tao sẽ đưa mày ra pháp luật, ra chính quyền! dòng máu nhà mày là dòng máu khốn nạn, dòng máu lừa đảo (nguyên văn).
    Do tôi vừa bị mất chiếc xe mới mua tại TP Biên Hòa tỉnh Đồng Nai nên ngày ấy phải mượn tạm chiếc xe của gia đình ông bà Khôi. Bởi cũng chính vì vậy nên tôi đã trả lại cho ông Khôi chiếc xe gắn máy, sửa chữa lại xe cũ để làm phương tiện đi làm và tuyên bố đoạn tuyệt tình cảm với gia đình ông Vũ Văn Khôi, báo cáo sự việc về Hải Phòng và nhận được sự ủng hộ, đồng tình của bác sĩ Phạm Văn Hợp và toàn thể gia đình thím Cương, mẹ của em Vũ Văn Bình – trưởng nam chí tôn của dòng họ Vũ.
    Trở lại câu chuyện của ông Vũ Văn Khôi, bà Vũ Thị Minh Thư cũng thông báo cho tôi biết một tin là ông Khôi đã làm thủ tục cho, tặng nửa căn nhà 11A chung cư Phạm Thế Hiển cho 02 cô con gái của ông bà, có mời nhân chứng là những người hàng xóm ký tên và không cần tôi phải ký tên vào thủ tục cho, tặng. Trong khi trước đó, gia đình ông bà Vũ Văn Khôi đã cắt cử người sang bên nhà của tôi thương lượng, nhờ tôi ký tên vào bản di chúc để khỏi phải mất công ra Hải Phòng xác định lại tôi là con nuôi, con ruột nhưng sự việc lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại đó là: Ngày ông bà Khôi ra tòa ly dị, tòa án Nhân dân quận 8 TP Hồ Chí Minh xử cho ông Khôi, bà Liên được phép hưởng trọn căn nhà 11A chung cư Phạm Thế Hiển phường 04 quận 8 (mỗi người nửa căn) do 02 người không có con cái và cũng chính vì vậy mà phần ký tên của tôi đồng ý theo bản di chúc là không cần thiết.
    Như vậy thử hỏi ngày ông Khôi qua đời, tôi còn đủ tư cách để trở về "áo mão cân đai, lưng khòm chống gậy" trong khi đã 05 năm tôi không bước chân đến cửa nhà? Liệu thiên hạ sẽ nghĩ gì và đánh giá tôi ra sao? về để chia tài sản ư? ăn cướp nhà tương tự như "mày đã cướp chiếc xe của con tao" ngày nào? và cuối cùng có lẽ thiên hạ sẽ cười thầm trong bụng theo kiểu: Người ta đã chia tài sản cho con cháu hết rồi, mời cả nhân chứng ký tên nữa ... đừng có nằm mơ!
    Như vậy xem ra câu nói của ông bà ta ngày xưa "nghĩa tử là nghĩa tận" đối với tôi trong trường hợp này là hoàn toàn vô tác dụng.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn

    Trả lờiXóa
  8. Thế giới tâm linh hay là những luận điệu nhảm nhí?
    -
    Nếu đặt giả thuyết những người đã chết có khả năng quở phạt, hành hạ người sống giữa thanh thiên bạch nhật. Tôi cũng xin sẵn sàng được chết để tìm những kẻ gian ác báo thù bởi họ quá đông, lại được bảo vệ nghiêm ngặt theo quy định của pháp luật nên tôi không thể làm gì hơn được!

    Kính gửi: Anh chị em dòng họ Vũ tại Hải Phòng
    Vào khoảng tháng 02 năm 2004, tôi có trở về thăm Quê Hương sau 23 năm xa cách nhân tiện tham dự đám giỗ cụ Vũ Văn Hót. Khi về đến TP Hải Phòng được một ngày, ông Phạm Thanh Bình (con trai bà Vũ Thị Tụt) có đưa tôi sang thăm nhà của mợ Cương và em Vũ Văn Bình, số nhà 142 đường 25 tháng 10 thị trấn núi đèo Thủy Nguyên – Hải Phòng và ngủ lại một đêm. Ngay buổi trưa hôm sau, khi gia đình chuẩn bị dùng cơm, đứng trước bàn thờ của gia đình mợ Cương tôi có khấn vái trong đầu cầu mong cho dân tộc Việt Nam luôn an khang thịnh vượng thì bỗng nhiên một cơn đau đầu vật vã chưa từng có sảy ra đã khiến tôi lăn lộn trên sàn nhà trước sự chứng kiến của nhiều người trong gia đình.
    Trong khi tôi vẫn chưa hiểu nguyên nhân nào khiến tôi đau như vậy thì em Vũ Văn Bình, trưởng nam chí tôn của dòng họ Vũ đã khẳng định rằng đây là do các cụ khuất mày khuất mặt quở phạt do lâu ngày không về thăm mồ mả ông bà, gia tiên điền tổ?
    Việc tiếp theo sau nữa là anh em trong gia đình bàn bạc với nhau nên đưa tôi ra ngay phần mộ của các cụ tại núi Kiến An khấn vái cầu mong các cụ khuất mày khuất mặt bỏ qua?
    Tại khu nghĩa trang dưới chân núi Kiến An, trước sự chứng kiến của vợ chồng chị Phạm thị Hải (con gái bà Vũ Thị Được) và em Vũ Văn Bình cùng người em rể, tôi có hỏi ông Phạm Thanh Bình về ông Vũ Văn Thông, ngụ tại quận Hồng Bàng - Hải Phòng có quan hệ như thế nào với gia đình dòng họ Vũ nhưng ông Bình đã trả lời là không biết?
    Cũng xin nhắc lại là ông Vũ Văn Thông chính là người cậu họ của tôi (em của mẹ tôi), người đã dẫn tôi ra thăm mộ của ông bà ngoại (ông bà cả Dư) và cũng chính là người đã khẳng định tôi là người thân của Chủ tịch Hồ Chí Minh vào tháng 06 năm 2012.
    Trở lại câu chuyện tại khu nghĩa trang dưới chân núi Kiến An. Đứng trước ngôi mộ của cụ Vũ Văn Hót, tôi nhìn tấm ảnh của cụ trên mộ (ảnh tô màu, không để râu) hơi khác so với ảnh mà tôi đang thờ cúng trong miền Nam. Khi tôi còn đang thắc mắc trong đầu có lẽ tấm ảnh ông chụp lúc khoảng 60 tuổi, chưa để râu và nhìn ông hơi dữ thì lại bị một cơn đau đầu dữ dội khiến chị Phạm Thị Hải phải lo lắng. Những người còn lại có vẻ hời hợt, bình thản đến kỳ lạ và ông Phạm Thanh Bình lại một lần nữa khẳng định rằng các cụ vẫn chưa chịu bỏ qua về tội lâu ngày không về thăm mồ thăm mả?
    Người ta còn lấy 02 bịch xốp đất trên mộ các cụ đưa tôi đem về miền Nam thắp hương thờ cúng mới mong các cụ nguôi giận?
    Buổi tối hôm đó, khi đang nằm nghỉ ngơi tại nhà ông Phạm Thanh Bình. Ông Phạm Văn Tích (em trai ông Bình) có qua rủ tôi xuống nhà của bà Vũ Thị Ngẫn ăn cơm tối. Tôi viện lý do đang mệt nên hẹn ngày mai sẽ đi. Ông Phạm Văn Tích đã thốt ra một câu nguyên văn như sau:
    Thằng Quân! Mày phải xuống nhà bà Ngẫn ngay bây giờ nếu mày không muốn dòng họ Vũ mất đi một thằng cháu nội đích tôn của một tên đồ tể?
    Tôi đành miễn cưỡng đi theo ông Tích. Khi ra khỏi nhà, ông Phạm Thanh Bình còn nhắc nhở tôi quay trở lại lấy chiếc mũ đội lên đầu cho ấm.

    Trả lờiXóa
  9. Trở về TP Hồ Chí Minh, tôi liên tục bị đau đầu dữ dội khiến rối loạn giấc ngủ trong vòng khoảng 08 tháng gây hoang mang lo lắng, trong khi trước đó tôi chưa hề bị té ngã khiến đầu bị đập vào vật cứng làm ảnh hưởng đến hệ thần kinh gây rối loạn giấc ngủ tự nhiên, kể cả vụ bị ngã xe vào khoảng cuối tháng 11 năm 2010 do bị người ta phá hủy bộ phận phanh hãm xe khi tôi chuẩn bị phát tán bài viết "Hồi ký thân phận" lên blog yahoo 360plus.
    Nỗi hoang mang lo lắng kéo dài từ ngày nọ sang ngày kia khiến tôi có lúc muốn tự kết liễu cuộc đời càng sớm càng tốt, xử dụng rượu mạnh để tìm kiếm một giấc ngủ bình thường, không phải nằm đếm từng giờ từng phút mong cho thời gian qua mau. Trong khi hàng ngày tôi vẫn phải đảm đương công việc vận hành 02 máy phát điện tại đơn vị công tác và di chuyển bằng xe gắn máy để đi làm trên đoạn đường gần 100 Km sáng đi, chiều về.
    Có những lúc do ức chế, tôi đã phóng xe máy bạt mạng trên đường và những lúc như vậy luôn luôn có bóng dáng của Cảnh sát giao thông lượn lờ trước mặt, đôi khi họ còn quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt hăm dọa như muốn nhắc nhở tôi cần phải giảm bớt tốc độ!
    Cuối cùng là anh em dòng họ Vũ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về những câu nói của mình vào năm 2004 như:
    Vào trong miền Nam lần này cũng phải cẩn thận kẻo nhà mình người ta ở, con mình người ta sai, vợ mình người ta sài ... muốn ở luôn ngoài miền Bắc hay trở về miền Nam, suy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định! ... Biết cũng đừng có nói, muốn nói thì phải nói khác đi, không được nói chính xác ... Nhìn con chó phải nói là con mèo ...Trong đầu luôn phải nghĩ khác đi, và ... vợ anh ở trong Sài Gòn có tốt không? ...

    Trong thời đại bùng nổ về phát minh khoa học hiện nay. Người ta có thể biến những chuyện không thể thành có thể, những chuyện tưởng chừng khoa học viễn tưởng nay đã trở thành hiện thực như nghiên cứu về sinh sản vô tính (chỉ được phép thực hiện trên động vật), điện thoại cố định gắn dây dẫn nay đã được thay thế bằng điện thoại di động xử dụng sóng điện từ, các lò phản ứng hạt nhân nằm sâu dưới lòng đất cũng đã bị phát hiện bởi các vệ tinh định vị toàn cầu ...
    Việc Tập đoàn Intel chế tạo thành công loại máy tính có khả năng đọc chữ mà con người nghĩ trong não cũng là chuyện bình thường bởi trên thực tế chúng chính là những máy chụp cộng hưởng từ đắt tiền, giống như những thiết bị chụp cộng hưởng từ trong bệnh viện.
    Việc anh em dòng họ Vũ tại Hải Phòng khẳng định tôi bị đau đầu vật vã là do các cụ khuất mày khuất mặt quở phạt, đưa tôi ra ngay phần mộ của các cụ tại núi Kiến An khấn vái cầu mong các cụ khuất mày khuất mặt bỏ qua là hoàn toàn không có cơ sở khoa học.
    Việc anh em căn dặn tôi vào trong miền Nam cũng phải cẩn thận kẻo nhà mình người ta ở, con mình người ta sai, vợ mình người ta sài ... Biết cũng đừng có nói, muốn nói thì phải nói khác đi, không được nói chính xác ... Nhìn con chó phải nói là con mèo đã cho thấy anh em biết trước chuyện gì sẽ sảy ra khi tôi trở lại miền Nam, cho phép tôi được lựa chọn muốn ở luôn ngoài miền Bắc hay trở về miền Nam, suy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định!
    Như vậy có thể khẳng định rằng cách giải thích mang tính duy tâm của anh em dòng họ Vũ tại Hải Phòng vào đầu năm 2004 là hoàn toàn bịa đặt nhằm che giấu một sự thật. Đó là việc tôi bị người ta xung điện não bộ bằng sóng điện từ để giải mã suy nghĩ xem có nhớ lại những gì trong quá khứ để tìm lại nguồn gốc của mình hay không? gia tăng cường độ điện từ nhằm phá hủy não bộ để không còn nhớ về quá khứ nhằm tìm lại người thân của mình. Đó chính là Chủ tịch Hồ Chí Minh - là người thân của tôi như lời của ông Vũ Văn Thông, 82 tuổi ngụ tại phường Trại Chuối quận Hồng Bàng TP Hải Phòng khẳng định vào tháng 06 năm 2012.

    Trả lờiXóa
  10. Cập nhật: 28/08/2010 Theo VnExpress
    Khoa Học và Đời Sống (sưu tầm)
    -
    Tập đoàn Intel chế tạo thành công loại máy tính có khả năng đọc chữ mà con người nghĩ trong não, nhờ đó chúng ta có thể viết thư hoặc tìm kiếm thông tin trên mạng mà không cần phải cử động tay
    Giới khoa học đã phát minh một số loại máy tính mà chúng ta có thể điều khiển bằng não. Khi sử dụng chúng con người phải tưởng tượng những cử động để điều khiển con trỏ trên màn hình.

    Theo Telegraph, loại máy tính đọc suy nghĩ của Intel đặc biệt hơn ở chỗ nó có khả năng "hiểu" những từ mà con người nghĩ trong đầu. Các chuyên gia của Intel đang lập bản đồ chi tiết về hoạt động của não đối với từng từ. Sau đó họ đối chiếu bản đồ với hoạt động của não người sử dụng máy tính. Kết quả đối chiếu cho phép máy tính xác định những từ mà người sử dụng nghĩ tới.
    Dean Pomerleau, một nhà nghiên cứu cao cấp của Intel, nói rằng những thiết bị có khả năng lấy đầy đủ thông tin về hoạt động của não hiện nay có kích thước khá lớn. Trên thực tế chúng chính là những máy chụp cộng hưởng từ đắt tiền, giống như những thiết bị chụp cộng hưởng từ trong bệnh viện. Vì thế các chuyên gia của Intel đang cố gắng chế tạo những thiết bị nhỏ hơn để người sử dụng có thể đeo như tai nghe.

    Máy tính đọc suy nghĩ sử dụng bảng mẫu gồm 20 câu hỏi để lọc ra từ mà con người nghĩ. Chẳng hạn, xẻng là một danh từ liên quan tới hành động thể chất. Chúng ta dùng xẻng để đào. Khi con người nghĩ tới xẻng, vùng vỏ não điều khiển hành động thể chất sẽ hoạt động. Tuy nhiên, khi chúng ta nghĩ tới một từ liên quan tới thực phẩm như quả táo, những vùng não điều khiển cảm giác đói sẽ hoạt động. Máy tính có thể suy luận những thuộc tính liên quan tới từng từ. Dựa trên những thuộc tính đó máy sẽ nhanh chóng “khoanh vùng” phạm vi tìm kiếm để xác định từ mà con người nghĩ.

    “Chúng tôi đang xác định những hoạt động của não khi một người bình thường nghĩ tới nhiều từ khác nhau. Điều đó có nghĩa là bạn có thể viết chữ, mở thư điện tử hay tìm kiếm thông tin bằng cách nghĩ các chữ trong đầu”, Pomerleau khẳng định.
    Intel đã sản xuất được mẫu máy tính có khả năng phát hiện những từ đơn giản như house (nhà), barn (chuồng ngựa) bằng cách phân tích khoảng 20.000 vị trí trên não. Nhưng do công nghệ quét não ngày càng trở nên tiên tiến nên khả năng đọc ý nghĩ của máy tính sẽ được cải thiện trong tương lai.
    -
    Trong thời đại hiện nay, ngành khoa học phát minh đã có những bước tiến triển rõ rệt. những câu chuyện được xem như khoa học viễn tưởng nay đã trở thành hiện thực, nhiều lĩnh vực trong cuộc sống trước kia tưởng như không thể nay đã trở thành có thể, nhân loại được thừa hưởng rất nhiều từ những thành quả lao động trí tuệ của các nhà khoa học.
    Tuy nhiên, song song bên cạnh những phát minh nhằm phục vụ đời sống con người còn có những phát minh mang tính chất thí nghiệm, không những không mang lại lợi ích cộng đồng mà đôi khi còn tác dụng ngược lại gây hậu quả nghiêm trọng.
    Việc Tập đoàn Intel chế tạo thành công loại máy tính có khả năng đọc chữ mà con người nghĩ trong não nếu không kiểm soát e rằng sẽ trở thành một tai họa. Người ta có thể đánh cắp bản quyền từ trong não bộ của người khác để biến thành của mình. Các đường lối chính sách, mưu lược, đường đi nước bước của các Nguyên thủ Quốc gia đều bị lộ thay vì phải giữ bí mật, các công trình nghiên cứu của các nhà khoa học vẫn chưa công bố thì đã có người khác nghiên cứu trước đó rồi ... và thử hỏi mức độ nguy hiểm đến dường nào khi các công trình nghiên cứu về vũ khí hủy diệt rơi vào tay những phần tử cực đoan ...?
    Vũ Quân Ngọc Tuấn (23 tháng 8 2016)

    Trả lờiXóa
  11. Kính gửi bà con dòng họ Vũ tại Hải Phòng:
    Cách nay khoảng 02 tháng (không nhớ rõ ngày), ông Vũ Văn Khôi đã qua đời tại TP Hồ Chí Minh, hưởng thọ 82 tuổi. Theo như nội dung thông báo gửi anh em dòng họ Vũ ngày 7 tháng 3 năm 2016 thì đám tang ông Khôi không có sự hiện diện của tôi. Điều quan trọng hơn cả là việc thiếu vắng con cháu dòng họ Vũ ngoài miền Bắc, trong khi ông Vũ Văn Khôi lại là trưởng nam chí tôn của cả một dòng họ Vũ? Việc này liệu có để dư luận hiểu rằng ông Vũ Văn Khôi không phải là con của cụ Vũ Văn Hót?
    Do phải ký tên vào giấy lãnh tiền tử tuất cho ông khôi, không muốn gây khó khăn cho các con của ông nên tôi đã ký tên vào giấy ủy quyền cho các con ông lĩnh tiền trên danh nghĩa là người thân của ông Vũ Văn Khôi. Nay tôi ra lời cảnh cáo nhà cầm quyền Việt Nam không được phép lợi dụng việc này để đối phó với các cơ quan điều tra trong nước và Quốc tế.
    Nhà cầm quyền Việt Nam phải nhanh chóng tạo điều kiện cho tôi công khai gặp gỡ các tổ chức điều tra Quốc tế để chứng minh những vụ việc mà tôi chưa thể trình bày được trên các trang blog, các trang diễn đàn cũng như phải tạo điều kiện để tôi ra nước ngoài điều trị các chứng bệnh suy tĩnh mạch, rối loạn tiền đình, ho nhiều do sử dụng thuốc lá và bệnh tiểu đường (mắt bị mờ và ù hai lỗ tai) mà hiện nay tôi đang mang trong người.
    Vụ việc kéo dài cho đến ngày hôm nay 13/02/2017 (tức ngày 17/01/2017 âm lịch) mà tôi vẫn chưa nhận được bất cứ thông tin nào liên quan đến vụ việc cũng như kết quả xử lý vụ việc của tôi theo hiến pháp và pháp luật. Đảng Cộng sản Việt Nam, Chính phủ và Quốc hội Việt Nam phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc bưng bít, che đậy và kéo dài thời gian xử lý cũng như đối phó với các cơ quan, tổ chức điều tra. Yêu cầu cần phải làm rõ trách nhiệm của tổ chức, cá nhân liên quan, tránh tình trạng đùn đẩy trách nhiệm tương tự như các vụ tham nhũng, tiêu cực trước đây, làm thất thoát hàng ngìn tỷ đồng của Nhà nước, của Nhân dân.
    Vũ Quân Ngọc Tuấn
    Cháu nội hợp pháp của Chủ tịch Hồ Chí Minh

    Tiểu Phẩm Vui Nhộn:
    Một cuộc điều tra kiểu mẫu - Tác giả: Vũ Quân Ngọc Tuấn
    (Gửi các tổ chức nghiên cứu, điều tra trong và ngoài nước)

    Vào một ngày đẹp trời mùa thu tháng tám. Nhóm phóng viên NBC News do phóng viên đặc biệt Chelsea Clinton kết hợp với một trong những nhà lãnh đạo hàng đầu Thế giới Taylor Swift sang thăm Việt Nam ...
    https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1925111051049638&set=p.1925111051049638&type=3&theater

    Trả lờiXóa